Cửu Ly không có chỗ nào để ở nên tôi đành để nó lại phủ của Nguyệt Lão. Nguyệt Lão bị nó lừa suốt hai trăm năm, tức giận muốn đuổi nó đi nhưng lại bị tôi năn nỉ ỉ ôi nên đành để nó lại, có điều từ nay về sau nó không còn được ngông nghênh như trước nữa mà phải làm công việc dọn dẹp quét tước.
Lúc tôi rời khỏi phủ Nguyệt Lão, nó đứng sau lưng tôi, vẻ mặt hết sức tội nghiệp mà tiễn tôi đến tận cửa. Một đám tiên đồng trong phủ Nguyệt Lão chen chúc ở cửa để nhiều chuyện, đẩy qua đẩy lại, không thể tin được thiếu niên này là con thú nhỏ thường hay vò rối đám tơ hồng làm Nguyệt Lão tức đến giậm chân.
Cửu Ly có chút ngại ngùng, tôi nhìn nó khoát khoát tay, từ chối sự tiễn đưa của nó mà chậm rãi về điện Tước La.
Ánh mặt trời buông xuống nhuộm đỏ Thiên giới, có chút với cung điện đế vương ở nhân gian, làm cho nó trở nên chói lọi và bớt đi tiên khí. Ven đường tôi thấy có rất nhiều tiên nga đang bận rộn bưng mấy khay đào đi tới đi lui. Tôi kéo một vị tiên nga ở điện TƯớc La, thấy trái đào trên khay của nàng thì nuốt nước miếng hỏi “Tỷ tỷ đang làm gì thế?”
Mặt nàng lóe sáng, trừng mắt nhìn tôi “Nha đầu nhà ngươi rong chơi suốt ngày nên điên rồi, hôm nay Long Vương tứ hải đem theo đám long tử và công chúa lên Thiên đình để dự tiệc. Đám long tử này đều đã đến tuổi nên muốn phiền Thiên đế tìm người phối ngẫu trong mấy tiên tộc.”
Tôi ngẩn ngơ, trong lòng không hiểu vì sao lại xao động, giống như có một sợi dây quấn chặt lấy mình, vừa lâng lâng lại vừa đau xót, nhưng nếu không đổ máu thì cũng không có gì đáng ngại. Tôi nhìn nàng cười “Tỷ tỷ quyến rũ như vậy, có phải là muốn làm con dâu của Long Vương gia không?”
Nàng nắm chặt cái khay trong tay, trừng mắt nhìn tôi một cách dữ tợn “Nha đầu nhà ngươi không chịu ăn nói tích đức một chút!” rồi lại nhanh chân đuổi theo đám tiên nga phía trước.
Trong lòng tôi xao xuyến, nhớ tới bộ dáng ngơ ngẩn của Nhạc Kha hai trăm năm trước, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại niệm một câu thần chú rồi đi theo đám tiên nga kia. Tôi đi một mạch qua hành lang và mấy cái đình, đi một lát thì tới một cung điện. Lúc này trời đã nhá nhem tối, trong cung điện kia thắp đèn đuốc sáng trưng, xa xa còn nghe tiếng xôn xao cười nói.
Tôi nghĩ ở trong điện chắc có rất nhiều người có phép thuật cao siêu, cái ẩn thuật sơ sài của tôi chắc chắn sẽ bị lộ tẩy. Vắt óc suy nghĩ một lúc tôi lại niệm một câu thần chú, biến thành một viên trân châu nhỏ nằm trên cây trâm cài tóc của tiên nga bưng đào tiên kia, ở trên cao nhìn xuống thật là một vị trí tốt vô cùng.
Tiên nga kia đuổi theo đám tiên nga bưng khay đựng các loại quả tiên rồi cùng tiến vào đại điện, ánh sáng đột ngột làm tôi choáng đến nheo mắt, lại nghĩ tới bây giờ bản thân chỉ là một viên trân châu, có làm thế thì cũng không ai biết nên cũng thấy yên tâm mà nhìn mấy tân khách trong điện.
Ngồi ở vị trí chủ nhân là một đôi trung niên, người nam có vẻ nho nhã nhưng uy nghiêm, vị phu nhân kia thì lại có vài phần giống với thái tử điện hạ, mắt phượng nghiêm nghị, nhìn là biết khó sống chung rồi.
Phía dưới chính là thái tử điện hạ và điện hạ Đồng Sa ngồi ở hai bên. Xuống chút nữa là bốn vị nam nhân trung niên, trong đó một người là Đông Hải Long Vương, ba vị kia chắc là Tây Hải, Nam Hải, Bắc Hải Long Vương. Bốn vị Long vương này cũng đã lớn tuổi, trên mặt cũng có nếp nhăn nhưng lại không đến nỗi quá khó nhìn. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, thấy ở phía dưới nữa là đám long tử, công chúa vô cùng náo nhiệt. Tôi nhanh chóng tìm được người tôi muốn tìm.
Nhạc Kha mặc áo màu cẩm, sắc mặt điềm tĩnh, chỉ im lặng thưởng thức ly rượu, hai trăm năm không gặp, hình như thằng nhãi này ốm bớt một chút. Tôi đang tính toán làm sao đến bên cạnh hắn dưới ánh mắt của mấy vị thượng tiên kia, lại nhìn kĩ một lần nữa thì thấy chứng bệnh của hắn hình như đã khá hơn đôi chút, cung nga kia đặt khay trái cây xuống rồi lui ra ngoài.
Tôi nằm trên đầu nàng ta, la hét ỏm tỏi nàng ta cũng không quay lại, tôi đành ão não nhảy xuống khỏi cây trâm, lo lắng chờ đợi vị cung nga bưng thức ăn vào.
Nhưng đáng tiếc là đám cung nga kia toàn bưng mấy món xào vào, tôi không thể biến thành trứng xào hay rau xào được, lỡ may bị vị thượng tiên nào đó ăn vào bụng thì lại gây họa.
Tôi nằm yên trước cửa mà chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy một đội cung nga tiến đến. Đám cung nga lần này bưng một khay anh đào, tôi nhắm mắt nhớ lại vị trí thứ tự các bàn ở trong điện, mặc kệ nguy cơ có thể bị nuốt vào bụng mà mạo hiểm biến thành một trái anh đào trong khay, chỉ cảm thấy cái đĩa nghiêng ngả rồi cạch một tiếng đặt lên bàn, lúc tôi mở mắt ra lần nữa thì trước mắt hiện ra cái cằm đầy quen thuộc, cái cằm kia lùi về phái sau một chút, mắt phượng đảo qua mấy trái anh đào. Trong lòng tôi vô cùng khẩn trương, lo sợ hắn sẽ bốc trúng tôi mà bỏ vào miệng.
Mấy trái anh đào này cũng thật tươi đẹp, vị ngọt lại có mùi thơm, từ lúc tôi là một con chim tới nay thì cũng chưa từng thấy thứ trai cây nào đỏ tươi mơn mởn làm người khác thèm thuồng như vậy. Ánh mắt kia chỉ đảo qua rồi lại nhìn đi chỗ khác, tôi thở dài một tiếng đầy nhẹ nhõm thì ánh mắt kia lại nhìn lại, vẻ mặt chợt lóe lên sự kinh ngạc rồi dán mắt vào đĩa anh đào.
Nếu bây giờ không phải tôi đang là một trái anh đào thì chắc trán đã đầy mồ hôi.
Ánh mắt kia nhìn kĩ một lúc thì đưa tay tới, trong lòng tôi thầm nói không ổn thì thân thể đã bị hắn kẹp giữa hai ngón tay, tôi sợ hắn bỏ vào mồm ực một cái nuốt xuống bụng, nếu lúc nuốt mà phun hột ra thì chẳng phải nguyên khí của tôi bị thương trầm trọng sao? Nhẹ thì pháp lực mất hết, nặng thì bị hắn cắn cho tan xương nát thịt.
Tôi nơm nớp lo sợ nhìn hắn, liên tục thay đổi màu sắc, hắn lại giống như không có chuyện gì, khóe môi nhấc lên rồi lại quay đầu ngồi kế Nhị điện hạ Long Vương, Nhị điện hạ quay đầu nhìn “Tam đệ, đệ cười gì thế?”
Tôi căm giận nghĩ : Ánh mắt của Nhị điện hạ này thật chẳng tốt chút nào, rõ ràng là tên nhãi Nhạc Kha này đang vặn vẹo, vẻ mặt quỷ dị giống như muốn khóc vậy mà hắn lại hỏi tại sao cười.
Ánh mắt của hai huynh đệ này thật chẳng tốt gì cả!
Nhị điện hạ cũng không tệ, tuy ánh mắt không được tinh nhưng trí nhớ cũng không tồi, nếu muốn lấy một thê tử xứng đôi cũng không phải là một việc khó. Nhưng một con rồng ngốc như tên Nhạc Kha này thì khỏi nói, chẳng những trí nhớ không tốt mà ánh mắt còn vô cùng tồi, hắn nhìn tôi nháy mắt giống như bị co giật rồi lại đưa hai tay nhặt lấy trái anh đào là tôi làm cho tôi choáng váng hắn mới dừng tay, chậm rãi đưa tôi vào trong miệng.
Tôi nhìn thấy hàm răng của hắn càng ngày càng gần, tưởng tượng ra cảnh hắn nhai rồi nuốt tôi vào bụng thì lại càng sợ hãi vô cùng, chỉ hận nỗi không thể hóa thành nguyên thân mà đứng trước mặt hắn. Yến hội hôm nay là do Thiên để tổ chức, nếu như tôi gây rối thì chắc là sẽ bi thảm hơn cả việc bị Nhạc Kha nuốt vào bụng.
Cả người căng thẳng cứng ngắc, tôi nghĩ rằng sẽ bị thằng nhãi này bỏ vào miệng thì hắn lại đổi ý, đưa tay bưng ly rượu kia tới uống, lại ném tôi vào trong áo, mùi hoa thạch quỳnh xông vào đầy mũi tôi.
Nằm trong tay áo tối tăm của hắn, tôi nghĩ : chẳng lẽ thằng nhãi này đã nhận ra tôi? Nhưng nếu đã nhận ra tôi mà lại làm vậy thì thật là đáng giận!
Thỉnh thoảng có mùi đồ ăn bay vào mũi tôi, ngoài bữa ăn sáng thì hôm nay tôi chưa ăn uống gì. Vừa bị dọa lại vừa sợ hãi, vừa vui lại vừa buồn, bây giờ cảm thấy hơi buồn ngủ. Tôi nghe loáng thoáng những tiếng nói từ bàn tiệc, vừa đói vừa cảm thấy chẳng có gì vui, lúc đã vô cùng buồn ngủ thì lại nghe giọng nói của Đông Hải Long vương vang lên đứt đoạn “… không biết sao tháng này nước biển Đông Hải lại dâng cao mười trượng…”
Tôi cũng muốn dỏng tai lên nghe nhưng đã quá sức buồn ngủ, mùi hoa thạch quỳnh này thật khiến người ta yên lòng, giống như đưa người ta vào cõi mộng, tôi không gượng được nữa nên ngủ say.
Lúc tôi tỉnh lại thì thấy hơi lạnh, tôi co người, chỉ nghĩ là mình còn đang đậu trên nhánh cây ở hậu hoa viên trong cung Hoa Thanh, cẩn thận xoay người một cái rồi ngủ tiếp, không ngờ lại có một thân thể ấm áp ngay bên cạnh.
Tiểu tiên sống đã một vạn bốn trăm năm, ngoại trừ Cửu Ly thì chưa từng chung chăn gối với ai. Nghe nói đạo phu thê chính là cùng ngủ một giường. Tôi hơi hoảng hốt, lại nghĩ là Cửu Ly chen lên giường của tôi, bây giờ nó đã là một thiếu niên thì sao có thể ngủ chung với tôi được nữa?
Đứa nhỏ này thật là không biết lễ nghi gì!
Tôi đẩy đẩy hắn, mắt vẫn nhắm mà nói “Cửu Ly, không được leo lên giường của tỷ!”
Trán tôi bị đánh một cái, làm cho tôi hơi đau, tôi giận dữ, há mồm mắng “Tiểu tử ngươi đã lớn như vậy….” phần còn lại mắc kẹt trong cổ họng.
Vì lúc tôi mở mắt ra thì trước mắt là một đôi mắt phượng tĩnh lặng , tôi đành cười nói “Ta đã sớm biết là không phải tên tiểu tử Cửu Ly kia!”
Thật ra tôi muốn nói là : Long Tam điện hạ, tại sao ngài lại nằm đây!”
Nhưng lại thấy lúc này mình đang dựa vào ngực hắn, thử động hai lần lại bị hắn ôm chặt lấy nên đành nuốt mấy lời này xuống, thay bằng một câu khác “Tiểu tiên… sao tiểu tiên lại ở đây?”
Tôi vốn định tỏ ra hoảng sợ nhưng vì đã quen bình tĩnh trước mặt hắn, nếu giả bộ hoảng sợ thì thật hơi giả tạo nên đành thôi.
Hắn đưa tay gõ nhẹ vào mũi tôi, một tay khác lại ôm chặt eo của tôi, cười nhắc “Anh đào.”
Tôi cảm thấy mặt nóng lên, cũng không biết có phải vì biến thành anh đào nên gương mặt vẫn còn đỏ hay không. Tôi dịch về sau một chút lại phát hiện không thể lùi được, bị hắn ôm chặt vào trong ngực thì thẹn quá hóa giận, ra sức đẩy vai hắn “Tam điện hạ, bỏ tay ra!”
Hắn chống đầu lên nhìn tôi một lát rồi lại tỏ ra vô lại “Không bỏ thì sao?”
Nếu nói tới chuyện vô lại thì tôi còn hơn hắn vài phần. Lúc này mặc dù trong lòng tôi xấu hổ nhưng nếu bị hắn hù sợ thì chẳng phải là mất mặt lắm sao?
Tôi bèn giấu kín sự xấu hổ trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy gương mặt hắn trắng nõn mạnh khỏe bèn trêu chọc “Thấy tỷ tỷ cũng không chào, thật chẳng lễ phép!”
Hắn chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên chút lúng túng nhưng lại giận dữ nói “Ai là tỷ tỷ? Tiểu nha đầu nhà nàng mới hai trăm năm không gặp thì cũng gan dạ lên không ít, dám làm tỷ tỷ của bản thái tử?”
Tôi muốn né ra khỏi ngực hắn nhưng hình như hôm nay căn bệnh trêu hoa ghẹo nguyệt của hắn lại tái phát, tôi vùng vẫy mấy lần cũng không thoát được. Tôi đưa tay sờ trán hắn mà thở dài “Tuy tiểu tiên không tính quay lại thành San Hô nhưng những Giao nương trong hoàng cung Giao nhân đều đã nghe Tam điện hạ gọi tiểu tiên là tỷ tỷ. Tam điện hạ còn muốn chối sao?”
Trong lòng tôi lóe lên một ý nghĩ khó chịu, nếu hồn phách của hắn thật là của người mà mẫu thân ta nhặt được năm đó, dựa theo thân phận chẳng phải tôi phải gọi hắn là tiểu cữu sao?
Tự nhiên lại thấp hơn người khác một cái đầu, thật chẳng dễ chịu gì.
Tự nhiên lại thấp hơn Nhạc Kha một cái đầu, tôi chẳng muốn chút nào.
Dù sao tên này cũng có bệnh hồ đồ. Nếu như thân thể của hắn là Long tam thái tử, lại ngây thơ gọi tôi là tỷ tỷ nhiều ngày như vậy, lúc này nếu không đè đầu hắn thì chẳng phải là sẽ mãi mãi thấp hơn hắn sao?
Nhưng hắn hờ hững cười mà nhìn tôi, cuối cùng lắc đầu kiên định “Bản thái tử không nhớ!”
Tôi bị hắn ôm trong ngực một lúc lâu thì có chút xấu hổ và tức giận, lúc này cũng không để ý tới chuyện hai người chúng tôi đang kề sát nhau mà níu chặt áo hắn “Ngài không nhận sao? Ngài không dám nhận sao? Đường đường là Long tam thái tử Đông Hải, thì ra danh phận vậy chỉ dùng để đùa thôi!.”
Hắn đáp một cách đầy khinh thường “Ta vốn cũng không thích cái thân phận Long tam Thái tử Đông Hải này! Có điều chuyện này là nàng trêu chọc ta. Một người khôi ngô vạm vỡ như ta mà kêu một tiểu nha đầu như nàng là tỷ tỷ thì thật là làm trò cười cho người trong thiên hạ.”
Tôi nghĩ thầm trong lòng, đứa con của Thiên đế đương nhiên khinh thường việc làm con thứ ba của Đông Hải Long Vương, lại nghĩ tới vị Long vương phi tàn bạo và vị Đông Hải Long vương ham mê tửu sắc kia lại thương yêu hắn như con ruột nhưng cũng không thể sánh bằng vinh quang ở Cửu Trùng Thiên.
Tôi lại nghĩ tới sợi dây tơ hồng trên chân mình, vốn định đi tìm Chu Tước Thần Quân vì nghe nói hắn có một thanh kiếm vô cùng uy lực nên muốn mượn thử một lần. Bây giờ Nhạc Kha lại nằm sát bên tôi, làm tôi nhớ tới việc này thì lòng dạ như lửa đốt, mặt đỏ bừng, cũng không biết có phải dây tơ hồng hay không mà lúc này bị hắn ôm trong ngực thì lòng tôi có chút xao động, mùi hoa thạch quỳnh vấn vít quanh mũi tôi cũng làm cho tôi cảm thấy bình yên.
Đây thật là một ý nghĩ hoang đường.
Chắc là do tôi vẫn chưa tỉnh ngủ, tâm trạng lại bị kích thích nên mới có ảo tưởng này.
Tôi lạnh lùng cười một tiếng, nghĩ tới một việc “Nói chuyện với Tam điện hạ nãy giờ, không biết Tam điện hạ còn nhớ tiểu tiên không?”
Không biết là căn bệnh dễ quên của con rồng ngốc này đã nghiêm trọng tới mức nào.