Long Phượng Tình Trường

Chương 21: Phiên ngoại 1




Nhị công chúa Bích Hoàng của Điểu tộc vừa mới được hơn hai vạn tuổi, người cầu thân đã nối dài không dứt.

Mẫu thân Phượng Hoàng ôm đứa con gái nhỏ này vào trong ngực, vuốt ve tấm áo dài màu xanh của nàng, yêu thương không thôi. Tỷ tỷ Xích Diễm của nàng là một Phượng Hoàng toàn thân đỏ chót, từ nhỏ đã theo khuôn phép, tính tình cứng ngắc nặng nề. Bà sinh đứa con gái nhỏ lại là một con chim loan, toàn thân màu xanh, đôi mắt dịu dàng trong suốt, sau khi biến thành người chính là một đứa nhỏ hồn nhiên vui tươi.

Hôm nay Xích Diễm đại hôn, vị hôn phu của nàng tên là Phượng Đạm, cùng lớn lên với nàng từ nhỏ đến lớn, tính tình dịu dàng như nước. Lúc trước Bích Hoàng thường đi theo sau, kêu một tiếng “Đạm ca ca”, bây giờ lại thấy Phượng Đạm sắp thành tỷ phu của mình, không hiểu vì sao trong ngực nàng lại một chút dỗi hờn, nụ cười trên môi cũng nhạt đi bớt, chỉ núp trong lòng mẫu thân không muốn rời.

Thủ lĩnh Điểu tộc gọi con gái nhỏ tới an ủi một chút, thấy nàng có vẻ không vui, trong lòng lại không có cách, cũng không thể để khách khứa không vui, đành phải đồng ý để nàng tới phía sau núi dạo chơi, còn mình thì dẫn theo tiên hầu tới phía trước để chủ trì hôn lễ.

Từ nhỏ bà đã nuông chiều đứa con gái nhỏ này, Bích Hoàng lại càng biết trước sau, biết được mẫu thân nuông chiều mình, mọi chuyện đều chiều theo nàng, hôm nay nàng không chịu tham gia tiệc cưới của tỷ tỷ, bà cũng không trách cứ, đành phải để nàng đi.

Bích Hoàng được Mẫu thân che chở, không quan tâm tới chuyện hôm nay bách điểu chầu mừng ở núi Đan Huyệt vô cùng náo nhiệt, tự mình đi tới nơi hoang vu phía sau núi, giống như chỉ có làm vậy mới có thể vơi bớt buồn bực trong lòng nàng.

Phía sau núi Đan Huyệt có một vách núi đen, đỉnh núi trơ trọi, trên có một tảng đá lớn như một cái giường, nàng nằm trên cái giường đó, nhìn nắng chói trên đầu tới ngẩn người.

Cũng không biết là qua bao lâu, chỉ thấy trước mắt sáng lên, có một tia sáng trắng vụt tới, trong đầu nàng mới nghĩ ra, chẳng lẽ có bảo vật gì đó từ Cửu Trùng Thiên rớt xuống?

Cả núi Đan Huyệt đều biết, tinh lực của tiểu công chúa Bích Hoàng nhiều vô cùng. Nàng luôn dạo chơi không biết mệt, làm cho người khác khen ngợi. Tiểu công chúa Bích HOàng một giây trước còn đang suy sụp tinh thần lúc này đã nhảy khỏi tảng đá trên đỉnh núi, mặc kệ cái lưng bị đụng trúng đang đau, bay đi nhanh như tên bắn.

Giữa đám cây ở sườn núi, Bích Hoàng mở to con mắt nhìn ngó xung quanh, cuối cùng nàng nhìn thấy ở trên nhánh cây ngô đồng một con rắn nhỏ màu trắng, dài cỡ một gang tay.

Trong lòng nàng vui vẻ, cong cong khóe môi đánh giá con rắn nhỏ đang treo giữa không trung kia.

Con rắn nhỏ này toàn thân trắng xám, nhưng đôi mắt lại to tròn, làm Bích Hoàng vô cùng kinh ngạc. Nàng đưa một ngón tay ra sờ sờ hai con mắt đó nhưng con rắn nhỏ này vẫn không nổi giận, lại thấy trên cổ nó có cột một sợi lụa kim tuyến, mang theo một cái gương màu đen sẫm nhìn cũng xinh xắn, nhưng mặt kính đen tuyền, nửa cái bóng cũng không thấy. Nàng lật lại phía sau xem, chỉ thấy khắc một đôi chim loan ân ái, bịn rịn quyến luyến.

Núi Đan Huyệt tôn thờ phượng hoàng, Bích Hoàng tuy là Nhị công chúa Điểu tộc, nhưng ở trong Phượng Tê cung, khắp nơi đều khắc phượng hoàng, chưa bao giờ thấy khắc hình chim loan, nàng nhìn thấy cái gương đen này, trong lòng vui vẻ, mẫu thân bảo nàng rằng sau ngày hôm nay không thể tự do chơi đùa với Phượng Đạm như trước nửa, nên chắc trời xanh rủ lòng thương, tặng con rắn nhỏ và cái kính này cho nàng.

Nàng nghĩ nghĩ, lấy cái kính xuống, để vào tay áo, lại niệm chú đem con rắn nhỏ đang hôn mê này biến nhỏ cỡ một ngón tay, để vào trong áo rồi về Phượng Tê cung.

Hôm nay Xích Diễm đại hôn, trong Phượng Tê cung có bách điểu chầu mừng, rất nhiều khách khứa. Lại càng có nhiều người khác tộc, nhóm tiên hầu tiên nga cũng không đủ để hầu, nên bảo Bích Hoàng vào giúp đỡ, nàng cũng không để ý. Con rắn nhỏ bắt được đang ở trong áo, nàng uống một nửa chén trà, rồi giấu đi một nửa, đổ nửa chén trà vào con rắn nhỏ đang mơ hồ kia.

Lúc con rắn kia nằm ở trên bàn, đột nhiên hoảng sợ mở to mắt, nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng mở miệng cắn vào ngón tay nàng.

Trước giờ nàng quen nghịch ngợm, không để ý tới vết thương nhỏ kia, lấy một tay gõ vào đầu con rắn, liếc xéo nó nói “Còn không nhả ra, ta sẽ gọi nhà bếp tới nấu ngươi thành canh rắn.”

Con rắn nhỏ kia hình như hơi ngốc nghếch, một lát sau vẫn chưa hiểu được, nàng chọc chọc vào mắt nó “Haiz, rắn nhỏ, đôi mắt của ngươi thật là có một không hai nha.”

Con rắn nhỏ kia giống như vô cùng hoảng sợ, cuối cùng cũng há miệng ra, nằm ườn ra trên bàn, run rẩy nhẹ. Hơn nữa, nó còn che đầu lại, nó sợ hãi run rẩy vậy thật làm nàng buồn cười, nỗi buồn bực trong lòng cũng không còn bao nhiêu.

Lúc đó nàng thật không biết, con rắn nhỏ mà mình nhặt được chính là Thái tử Thiên giới, do Tây cung trắc phi đến từ Côn Luân sinh ra.

Chỉ hai ngày sau, ở Tiên giới đã có lời đồn đãi, bảo vật từ thời thượng cổ: Cửu Lê Hồ bị mất trộm, tiên quan trông coi bảo vật đã bỏ trốn, Thiên Đế tức giận, sai thái tử Tiển Nghiêu đến truy tìm Cửu Lê Hồ. Lại nói tới vị thái tử Tiển Nghiêu này trước giờ vẫn nổi danh là phong lưu, nghe nói hắn không có Thái Tử phi chính cung, nhưng đã nạp hai vị trắc phi xinh đẹp. Một người trong đó là tiên tử Ngọc Hư Phong đến từ Côn Luân Thần giới, một người kia là hậu duệ của một vị Chiến Thần trên Cửu Trùng Thiên. Từ khi thái tử Tiển Nghiêu rời cung, hai vị trắc phi nương nương tranh đấu gay gắt, bình thường nhẫn nhịn nhưng hôm nay đều phát tiết hết giận dữ trong lòng. Hai người đều không phải người nhẫn tâm, nhưng lại sợ đối phương hại con của mình, lúc làm việc hay nằm ngủ đều mang con trên người. Một ngày nọ, không đợi Thiên đế ra lệnh, hai vị thiên phi này đã quyết đấu ở trên Thiên Hà. Trắc phi từ Côn Luân thần giới bị thua, thất thủ bị đánh rơi từ trên Cửu Trùng Thiên xuống, Thiên đế tức giận, ra lệnh thần tướng Thiên giới tìm kiếm tiểu điện hạ khắp nơi, gần như lục tung lục giới vẫn không thấy tung tích của tiểu điện hạ.

Tiểu điện hạ lúc này đã hóa thành một đứa nhỏ, ngoan ngoãn ngủ trên giường nhỏ của Bích Hoàng, miệng nhỏ khẽ nhếch, khuôn mặt bụ bẫm, bị Bích Hoàng dùng tay ngắt một cái, đột nhiên mở to hai mắt sáng như sao, tròng mắt đen tuyền, nhìn vào giống như bị hút vào một động sâu.

Bích Hoàng buồn rầu vò vò tóc, cà lăm một lát mới nói “Này, rắn nhỏ, nghe nói trên trời có người tìm ngươi.”

Đứa nhỏ kinh hoảng, ánh mắt đảo một vòng quanh điện, ngay cả một tiên hầu cũng không thấy, nó mới thở dài nhẽ nhõm, nói rành mạch “Ta không muốn trở về đâu.”

Mấy ngày nay Bích Hoàng đều để rắn nhỏ này ở trong phòng mình, muốn trộm tấm kính của nó, lại để nó ở trong áo, lúc không có người mới lấy ra đùa giỡn.

Mới đầu con rắn nhỏ này rất sợ nàng, hai ngày qua ở trong áo nàng nghe bọn tiên hầu tiên đồng nhiều chuyện, mới biết đây là Nhị công chúa Điểu tộc, đêm đó liền hóa thành đứa nhỏ chiếm lấy giường của Bích Hoàng.

Lại thêm hai ngày sau, pháp chỉ của Thiên giới truyền đến, Bích Hoàng biết chuyện bèn về điện xác minh lại mới biết chính là con rắn nhỏ mà mình vô tình nhặt được.

Nàng có tâm đưa nó về, lại bị tiểu quỷ này nắm lấy tay áo, khóc bù lu bù loa, nói vô số bí mật của Thiên giới. Nó nói mẹ ruột và mọi người không tốt, mỗi ngày đều bắt nó học thi thư, luyện chữ, học tiên pháp, lại nói tới mấy ông già đi theo sau vô cùng lắm điều, ngày nào cũng đầy đau khổ.

Bích Hoàng nhìn nó, một đứa nhỏ mà nhăn mặt như một ông già, lại nghĩ tới một đám ma ma mà mỗi ngày mẫu thân Phượng Hoàng phái tới, ngày nào nàng cũng chỉnh mấy ma ma này ra trò. Nhưng con rắn nhỏ này mới học thuật pháp đã hóa được thành người, cũng có chút tài năng. Nàng phải giúp nó, nàng rất đồng cảm với con rắn nhỏ này. Nó đã khơi dậy chán ghét trong lòng nàng, nàng vỗ ngực đảm bảo sẽ không đem nó quay về những ngày khốn khổ đó nữa.

Từ lúc con rắn nhỏ được nàng hứa hẹn, mỗi ngày đều cẩn thận ẩn nấp, cũng không ngại chuyện nàng hay biến nó về chân thân mà đùa giỡn, chỉ không thích nàng mở miệng đều gọi nó là rắn nhỏ.

Bích Hoàng có được con rắn này, mỗi ngày chẳng thèm quấn lấy Phượng Đạm đùa giỡn nữa, chuyện này làm cho mẫu thân và trưởng tỷ Xích Diễm thở dài nhẹ nhõm. Nhưng nàng cũng rất nhạy cảm, thấy mẫu thân và tỷ tỷ đã buông lỏng tâm trạng, nghĩ nghĩ một lát lại mang con rắn nhỏ này đi vòng vòng núi Đan Huyệt chơi, lại trồng một gốc cây ngô đồng trên đỉnh Phượng Dực, kế tảng đá kia, nghĩ tới chuyện sau này nghỉ tạm ở đây không phải chịu nắng nữa. Nhìn xa xa, thấy mây hợp mây tan, nàng âm thầm hạ quyết tâm rời nhà đi du ngoạn.

Lúc này thấy vẻ mặt của rắn nhỏ như vậy, cười trộm một lúc, mới ung dung nói “Mẫu thân nói ta đủ hai vạn tuổi thì có thể rời nhà đi chơi.”

Con rắn nhỏ miễn cưỡng liếc nhìn nàng, nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp tục ngủ, rồi trong giây lát lại trợn tròn mắt “Rời nhà đi chơi?”

Vì vậy, một con chim loan và một con rồng rời khỏi núi Đan Huyệt, du ngoạn khắp nơi.Một năm kia điện hạ Tiển Nghiêu điều tra ra, Cửu Lê Hồ là do một nữ tử xinh đẹp tộc Tu La ở Tu La thành trên núi Tu Di dụ dỗ tiên quan trông coi mà trộm mất. Tiên quan này biết mình khó thoát tội nên chạy tới nương nhờ chỗ Tu La vương.

Thiên giới cậy quyền đè người, giáng tội Tu La Vương, bảo hắn mang theo Cửu Lê Hồ và nữ tử kia lên Cửu Trùng Thiên mà thỉnh tội, nhưng Tu La vương Nhiếp Phần trước này tính tình nóng nảy, sao có thể chịu được cách ăn nói này, bèn dẫn theo binh tướng, cầm Cửu Lê Hồ, đằng đằng sát khí xông lên Thiên Hà.

Lúc đó, công chúa Bích Hoàng dẫn theo con rắn nhỏ kia đi chơi khắp nơi, đến bên cạnh một dòng suối ở trần gian, lúc đang tắm rửa, nước suối đột nhiên cuồn cuộn, nàng mang theo con rắn nhỏ cưỡi mây bay lên, lại nhìn thấy ở giữa con sóng lớn kia có một thân người mang áo giáp, khác với vẻ ôn nhuận nho nhã của tỷ phu Phượng Đạm.

Mặc dù trước nay nàng rất tùy hứng, nhưng vẫn là một người lương thiện, bèn hóa ra một dải lụa xanh quấn quanh hông nam tử kia mà kéo hắn lên, cụm mây nghiêng ngả một chút, nàng kéo dải lụa lên nhìn, trong giây lát nam tử kia mở mắt, một đôi mắt sáng ngời có thần, mỉm cười, da thịt màu mật ong nhưng răng lại vô cùng trắng. Hắn nói “Tiểu cô nương thật tốt bụng. Có điều, bổn vương đang tắm ở Thiên Hà lại bị nàng kéo lên đây.”

Bích Hoàng chính là bảo vật trong lòng thủ lĩnh Phượng Hoàng của Điểu tộc, ở dưới gối mẫu thân, được nuông chiều hơn hai vạn năm, ngày thường ai thấy nàng đều phải cung kính. Hơn nữa, Xích Diễm đối với muội muội này cũng nhường nhịn mấy phần, Phượng Đạm lại yêu thương nàng như em ruột, nàng chưa gặp nam tử nào vô lại như vậy, thẹn quá hóa giận, bay lên đạp một cước, đá nam tử kia rớt xuống đám mây rầm một tiếng thật to làm bọt nước văng tung tóe, tấm thân ngang tàng của hắn như ẩn như hiện trong sóng lớn.

Tiếng sóng vang như sấm, tiếng cười của nam tử kia còn vang hơn cả tiếng sóng, tiếng cười phóng khoáng, làm chấn động Bích Hoàng đang đứng trên cụm mây, nàng phải bịt lỗ tai lại.

Nàng không biết là nam tử trước mặt đây chính là Tu La vương Nhiếp Phần, mang theo mười vạn binh tộc Tu La đang đứng ở Thiên Hà, tay không đem Cửu Lê Hồ nám vào giữa thiên hà, giận dữ mắng thái tử Tiển Nghiêu của tiên giới “Bổn vương cũng không ham cái bảo vật kia, nhưng Thiên tộc kia quá xem thường Tu La tộc của ta rồi. Không bằng hôm nay quyết đấu xem cao thấp thế nào.”

Binh lính tộc Tu La đứng phía sau hắn hùng hổ tiên lên, chém giết với thiên binh thiên tướng, thời tiết nóng nực, trước nay hắn vẫn thích dạo chơi tản mạn, bèn vén áo chui vào Thiên hà mà đi chơi một lát.

Binh lính tộc Tu La trước nay vốn hiếu chiến, lại vô cùng tôn sùng vị Tu La vương này, toàn tâm toàn ý chém giết, đâu biết rằng sức lực hắn lớn, lúc đem Cửu Lê Hồ quăng xuống Thiên Hà, lại đập bể một góc ở Thiên Hà, hắn theo đường này mà mò tới hạ giới. Không ngờ lại rơi xuống giữa một đám dân chúng, hình như là nước Trung Dung bị ngập lụt, dân chúng đều làm mồi cho cá, hầu hết là mất mạng.

Bích Hoàng bị tên vô lại này quấy rầy, tâm trạng nhớ nhà cũng biến mất, sờ sờ con rắn nhỏ trong lòng, nói “Rắn nhỏ, ngươi nói xem tên kia có phải là vô lại quá không?”

Con rắn nhỏ ở trong ngực nàng, không thèm nhúc nhích, bị sờ tới sờ lui đến bực bội, há miệng cắn ngón tay nàng.

Nàng gõ đầu nó, buồn bực nói “Tưởng tay ta là đồ ăn hả?” Thuận tiện niệm chú, biến nó thành đứa nhỏ, đã thấy khuôn mặt con rắn nhỏ này hình như cũng đang hờn giận.

Sao nàng có thể so đo với một con rắn nhỏ mới sáu trăm tuổi chứ?

Nàng vội vàng sờ sờ đầu nó, hỏi “Sao vậy?”

Con rắn nhỏ kia vô cùng tức giận, gào lên “Tên. Không được gọi ta là rắn nhỏ.”

Lúc này chân nàng đang đạp mây, bay lượn vài vòng, cụm mây này bây cũng nhanh, đã ra khỏi nước Trung Dung, đến nước Quân Tử. Nhưng phố xá lúc này chen chúc người, quần áo chỉnh tề, trường kiếm bên người, vô cùng đoan kính. Tùy tiện gọi nó là rắn nhỏ như vậy, hèn gì nó giận.”

“Vậy sao ngươi không nói cho ta biết tên của ngươi?”

Con rắn nhỏ lắc đầu, trong mắt hiện lên ý cười “Tên lúc trước không cần nữa, tỷ tỷ cho ta một cái tên mới đi.”

Từ lúc nó sinh ra, trắc phi nương nương đến từ Côn Luân kia đã đặt nhiều hy vọng vào nó, chỉ trông mong nó có thể thành thái tử Thiên giới, bởi vậy đối với nó rất nghiêm khắc, cả ngày bị nhốt trong thư phòng, khốn khổ vô cùng. Không ngờ lại rơi khỏi Cửu Trùng Thiên, lúc đó nó liền nghĩ, nếu như không té chết thì mình sẽ mai danh ẩn tích, thề không về Cửu Trùng Thiên nữa. Mặc dù tuổi nó còn nhỏ nên không hiểu hết, nhưng cũng biết mẫu thân cả ngày giận dữ, không hề giống một người mẹ hiền.

Nó nghĩ như vậy, nhớ lại lúc BÍch Hoàng nhặt được nó, cũng chỉ chơi với nó suốt ngày, thương yêu dung túng giống hệt như mẫu thân Phượng HOàng dung túng cho nàng. Bây giờ thấy con rắn nhỏ chau mày, nàng vươn ngón tay ra vuốt, nói “Chuyện đó thì dễ thôi.” Nàng nhìn dãy núi cách dó không xa ở nước Quân Tử, lại nhìn vào phố xa đầy ắp người kia, nói “Hay là gọi là Nhạc Kha đi.”

Con rắn nhỏ nghiêm trang, khom lưng nói “Nhạc Kha đa tạ tỷ tỷ ban tên!”

Một tỷ một đệ tìm một cái hẻm nhỏ, biến thành hình người, hòa vào dòng người đông đúc trên đường ở nước Quân Tử.Tỷ đệ hai người chen chúc giữa phố xá đông đúc kia, nhìn thấy mọi người tán loạn, trước giờ Bích HOàng vẫn chưa thấy cảnh tượng như vậy, ở nhà là một người chủ, đi qua nơi nào đều yên lặng kính cẩn, lúc này đám người nhộn nhịp như vậy thật làm nàng hứng thú.

Đi như vậy được một canh giờ, Nhạc Kha đi mãi đói bụng, kéo kéo ống tay áo Bích HOàng “Tỷ tỷ…”

Bích HOàng đang mải mê nhìn ngó, sờ sờ đầu nó mà nói “Ngoan, đi chơi một chút đã.” Lại đột nhiên thấy người nam tử bị mình đá từ trên mây xuống đang bước đến, nước trên người chưa khô làm mấy người qua đường chỉ trỏ, hắn lại không để ý, đi vào một tửu lâu cao nhất.

Bích HOàng từ khi sinh ra luôn thích náo nhiệt, dắt Nhạc Kha đi chậm tới tửu lâu. Tiểu Nhị trong tửu lâu nhìn hai người quần áo sang trọng, có chút khó xử “Tiểu thư, thiếu gia, bây giờ đang là giờ cơm, trong quán đã đầy người rồi …”

Bích Hoàng nhìn thấy nam tử kia ở bên trong, quần áo còn ướt, mọi người xung quanh lánh ra, trong mắt nhìn hắn đầy khinh thường. Hắn lại giơ cao bầu rượu mà uống, lại lấy đũa gắp thịt bò trên bàn để ăn, ăn thật nhanh như gió cuốn mây tan.

Lúc nàng đá hắn xuống khỏi đám mây vẫn chưa nghĩ gì, về sau nghĩ lại, thân thủ của hắn như vậy, đương nhiên dư sức đánh lại nàng, sao lại để bị đá xuống nước rồi còn cười to như sấm, vui vẻ thế kia?

Có thể thấy được đây là một nam tử quang minh lỗi lạc, không buồn so đo với nàng.

Nàng suy nghĩ như vậy, mắt thì nhìn chằm chằm vào nam tử kia, tay thì dắt Nhạc Kha ngồi vào một bàn khác.

Bàn bên kia có hai vị công tử trẻ tuổi đang đấu rượu, một người mặt mũi như ngọc, một người lại dùng khăn vấn đầu che mặt lại. Lúc Bích Hoàng ngồi xuống rồi mới nhìn thấy hai người này, bèn tránh ra, lại cảm thấy không hay lắm, bèn chắp tay nói “Đã quấy rầy hai vị, tiểu muội và đệ đệ đã rất đói rồi, đành mượn một cái cạnh bàn của hai vị vậy.” Nàng vừa mới bước ra đời, không biết trên đời có chuyện gọi là “Ghép bàn.”

Hai vị công tử trẻ tuổi này đã hành tẩu giang hồ lâu năm, nghe thấy lời ấy lại nhìn nàng thật lâu rồi lại nhìn nhau cười. Người mặt trắng như ngọc kia đẩy một bầu rượu qua, nói “Hai người chúng ta đang đấu rượu, thắng bại chưa định. Nếu đã có duyên, hay là tiểu thư cũng tham gia xem?”

Bích HOàng lơ đễnh, kéo một dĩa thức ăn ngon tới trước mặt Nhạc Kha rồi cắm cúi ăn với nó, hai người ngồi đấu rượu kế bên lại tập trung nhìn nam tử ngang tàng kia, cả bản thân họ cũng kinh ngạc, vì sao phải nhìn chằm chằm tên nam tử thô tục này.

Tửu lâu này trước nay vẫn nổi tiếng là có rượu ngon, Bích HOàng đã uống say một nửa, ở trước mắt hiện lên một gương mặt màu mật ong đang nói với hai công tử trẻ tuổi kia “Sao lại so đo với một tiểu cô nương?”

Bích Hoàng tự phụ vì mình đã được gần hai vạn hai ngàn tuổi, gân cổ nói “Ta mới không phải là tiểu cô nương!” rồi lại cầm lấy vò rượu trên bàn, uống từng ngụm từng ngụm.

Nam tử kia gãi đầu, có chút băn khoăn “Làm sao bây giờ nhỉ?”

Hai công tử trẻ tuổi kia nhìn nhau cười “Các hạ cũng thấy rồi đó.” Ý họ là cô nương nhỏ này tự mình muốn uống rượu, hai người bọn họ cũng chẳng ép uổng gì.

Nam tử kia thân thể cường tráng, chân dài miên man, trừng mắt nhìn hai vị công tử trẻ tuổi này rồi cười nhẹ, chỉ vào người đang ôm vò rượu, nói “Nếu đã như vậy, tiểu cô nương này thiếu nợ ta, ta mang người đi, tiền thưởng hai vị tự chia.”

Hai vị công tử trẻ tuổi kia mỉm cười gật đầu, chỉ chờ nam tử này mang theo cô nương kia và đứa nhỏ rời khỏi thì lấy bao tiền thưởng ra, nhìn qua thì hoảng sợ, trong túi tiền không hề có bạc, chỉ có mấy cái vỏ ốc, chính là vật lúc hai người tới Đông Hải thì lấy làm phép.

Nhưng hai người bọn hắn ra sức niệm chú đến mấy thì vỏ ốc này vẫn không hề biến đổi một chút nào.