“Cảm ơn tổng giám đốc, cảm ơn mợ chủ.” Trình Hiệp kích động, vội cảm ơn Đường Hạo Tuấn và Tống Vy.
Tống Vy cười cười: “Được rồi, anh nhanh đi đi.”
“Vâng.” Trình Hiệp xách cái túi trên bàn lên rồi xoay người rời đi.
Tống Vy ôm lấy cánh tay của Đường Hạo Tuấn: “Anh đó, em biết là anh xem trọng Trình Hiệp nhưng đôi khi anh cũng phải suy nghĩ cho người ta chứ. Anh ấy sắp 30 rồi, khó khăn lắm mới hết độc thân. Anh đã không cho người ta và bạn gái thời gian để bồi dưỡng tình cảm thì thôi chứ còn bóc lột anh ấy nữa.”
“Anh bóc lột cậu ta hồi nào?” Đường Hạo Tuấn không phục.
Trình Hiệp là cấp dưới của anh, không phải là nên nghe theo lệnh của cấp trên sao?
Có thể nói Tống Vy vô cùng hiểu chồng mình. Chỉ cần nhìn vào mắt là cô có thể hiểu anh đang nghĩ gì. Cô chỉ cười lắc đầu: “Anh đó, còn nói là không chèn ép trợ lý Trình. Trong giờ làm việc, anh bảo trợ lý Trình làm này làm nọ thì còn được, chứ hết giờ làm mà còn sai khiến người ta. Quan trọng nhất là, nhiều khi anh còn yêu cầu người ta làm việc vào tối muộn, đây còn không phải là bóc lột sao?”
“……” Đường Hạo Tuấn nghẹn họng.
Đúng là chỉ cần anh muốn phân phó chuyện gì thì dù có phải là giờ nghỉ hay không thì anh đều trực tiếp gọi điện cho Trình Hiệp.
Nhiều năm qua, anh đã sớm quen với chuyện này rồi, vậy nên cũng không thấy có gì sai.
Hơn nữa Trình Hiệp cũng chưa hề than thân trách phận, nên anh càng không cảm thấy mình đã làm sai.
“Nên chồng à, anh cũng có thể thử để người khác xử lý công việc, đừng dồn hết việc cho trợ lý Trình. Anh cũng nói rồi mà, qua một thời gian nữa trợ lý Trình sẽ bị phái đi nơi khác. Lỡ như người ta trở thành giám đốc của công ty con thì chẳng lẽ mỗi khi có việc thì anh sẽ gọi anh ấy về sao?” Tống Vy chọt chọt trán Đường Hạo Tuấn.
Anh nắm lấy tay cô rồi hôn lên: “Được rồi, em nói nhiều như vậy không phải là vì muốn anh cho Trình Hiệp và Hạ Bảo Châu thêm chút thời gian riêng tư sao.”
“Bị anh phát hiện ra rồi?” Tống Vy cười, đường hoàng thừa nhận.
Đường Hạo Tuấn ôm cô rồi đặt cô ngồi trên đùi mình: “Em nói rõ ràng như vậy, ai mà không nhìn ra chứ, là Hạ Bảo Chân nhờ em nói à?”
“Cũng không phải, là ý của bản thân em. Từ khi họ hẹn hò, thời gian bên nhau của hai người quá ít, vậy nên em mới giúp họ thôi.” Tống Vy ngoan ngoãn dựa vào lòng anh.
Đường Hạo Tuấn suy nghĩ vài giây: “Anh biết rồi, tối nay anh sẽ liên lạc với bộ phân nhân sự, bảo họ bồi dưỡng thêm vài trợ lý.”
Như vậy thì sau khi Trình Hiệp đi sẽ lập tức có người lấp chỗ.
“Chồng em tốt nhất.” Tống Vy ôm lấy cổ của Đường Hạo Tuấn rồi hôn lên môi anh.
Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn hơi tối lại. Đợi cô hôn xong, chuẩn bị buông ra thì anh liền giơ tay lên, đè chặt đầu cô rồi tiếp tục hôn sâu.
Trên sofa phía sau, hai đứa trẻ lần lượt tỉnh dậy.
Nhìn thấy cảnh này, Tống Dĩnh Nhi vừa muốn lên tiếng thì bị Tống Hải Dương bịt miệng, cậu nhỏ giọng: “Suỵt, đừng lên tiếng, chúng ta cứ tiếp tục giả vờ ngủ đi, đừng để ba mẹ phát hiện. Nếu không mẹ sẽ xấu hổ mà đẩy ba ra, còn ba sẽ đổ tội cho chúng ta.”
Tống Dĩnh Nhi vội gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Sau đó Tống Hải Dương buông tay ra, cả hai lặng lẽ nằm xuống, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Hai đứa trẻ cứ tưởng động tác của mình đã rất nhẹ nhàng rồi nên không bị Đường Hạo Tuấn và Tống Vy phát hiện.
Nhưng thực ra cả hai đều đã nhận ra từ sớm.
Tống Vy hành động hệt như Tống Hải Dương nói, xấu hổ tới mức mặt đỏ hết cả lên, rồi định đẩy Đường Hạo Tuấn ra.
Đường Hạo Tuấn không cho cô cơ hội, ngược lại còn cắn lên tai cô: “Nếu hai đứa nhỏ đã giả vờ không nhìn thấy thì chúng ta cũng nên tôn trọng, giả vờ không phát hiện chúng đã tỉnh rồi chứ, vậy nên tiếp tục thôi nào.”
Nói xong, anh lại hôn lên môi cô.
Tống Vy vừa giận vừa buồn cười.
Cái gì mà tôn trọng hai đứa nhỏ chứ, rõ ràng là anh hôn tới nghiện, không muốn buông cô ra mà. Còn lấy bọn trẻ làm cớ, đúng là mất mặt.
Không biết đã trôi qua bao lâu, đến khi Tống Vy bị hôn tới đầu óc xoay mòng mòng, hô hấp có chút khó khăn thì Đường Hạo Tuấn mới buông cô ra.
Tống Vy đẩy anh ra, xuống khỏi lòng anh rồi ngồi sang bên cạnh, cô lấy điện thoại ra rồi mở camera trước lên.
Nhìn đôi môi sưng đỏ của mình, cô nhịn không được mà liếc một cái: “Đều tại anh đó, môi sưng hết cả rồi, lát nữa gặp bọn Châu Ánh, chắc chắn sẽ bị cười thối mũi.”
“Vậy cứ để bọn họ cười đi.” Đường Hạo Tuấn nhướng vai.
“Anh đương nhiên có thể nói như vậy, mấy cô ấy có dám cười anh đâu.” Tống Vy tức giận đặt điện thoại xuống.
Đường Hạo Tuấn vuốt ve cái bụng căng tròn của cô.
Đột nhiên, tên nhóc trong bụng cô đạp một phát lên tay anh.
Đường Hạo Tuấn sững sờ.
Tống Vy bật cười: “Nhìn đi, bé thứ ba cũng đồng ý với lời của em kìa, nên mới đá anh.”
Đường Hạo Tuấn sực tỉnh, nhìn tay mình với ánh mắt đầy cưng chiều: “Tên nhóc này, cũng mạnh gớm.”
“Được rồi, không nói chuyện với anh nữa. Show catwalk sắp bắt đầu rồi, em phải đến đó xem tình hình đã. Anh ở đây trông chừng bọn trẻ đi, lát nữa có kết quả giám định thì gọi cho em nhé.” Tống Vy chỉnh lại mái tóc lộn xộn rồi đứng dậy.
Đường Hạo Tuấn ừm một tiếng: “Anh biết rồi, đi đi.”
Tống Vy gật đầu, đỡ eo rời khỏi phòng nghỉ.
Ở hội trường catwalk.
Tống Vy tìm thấy Trần Châu Ánh ở chỗ ngồi của các nhà thiết kế, cô ngồi xuống, nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Còn Anna và Lase đâu?”
“Ở sau đài đó, nói là đi gặp người mẫu của bọn họ nhưng theo tôi thấy thì rõ ràng là họ đang theo dõi Bảo Châu.” Trần Châu Ánh liếc mắt.
Tống Vy cười giễu: “Bọn họ đúng là không yên tâm nhỉ. Đúng rồi, khi bọn họ nhìn thấy lễ phục và trang sức của Bảo Châu vẫn bình an vô sự thì có phản ứng gì kỳ lạ không?”
Trần Châu Ánh nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “không có.”
“Vậy nghĩa là bọn họ không phá huỷ lễ phục và trang sức mà đã bôi gì đó lên.” Tống Vy xoa cằm.
Trần Châu Ánh cười: “Tôi cũng thấy thế, nếu không, vừa nhìn thấy Bảo Châu thì bọn họ đã phải tái mặt rồi.”
“Dù sao thì họ cũng không trốn nổi đâu.” Tống Vy liếc mắt, trầm giọng nói.
Trần Châu Ánh nhìn cô: “Có kết quả giám định chưa?”
“Vẫn chưa, tôi đã dặn Đường Hạo Tuấn rồi, nếu có kết quả thì anh ấy sẽ gọi cho tôi ngay.” Tống Vy trả lời.
Trần Châu Ánh quay đầu lại: “Vậy thì trước hết không cần lo nữa, xem show thôi, Bảo Châu sắp ra rồi. Lúc nãy trợ lý Trình còn cố ý sang đây để hỏi tôi khi nào Bảo Châu mới xuất hiện. Cái dáng vẻ không thể đợi nổi của anh ta buồn cười chết đi được.”
Nói tới đây, cô ấy không nhịn được mà bật cười.
Tống Vy cũng cười: “Độc thân 30 năm, khó khăn lắm mới có người yêu, nên anh ấy có hơi nhiệt tình thôi.”
“Cô nói cũng đúng.” Trần Châu Ánh cười ngặt nghẽo.
Ngay sau đó, nhạc nền và đèn sân khấu thay đổi, chỉ còn một ngọn đèn duy nhất ở cuối sàn catwalk.
Ngay sau đó, một bóng người từ trong tối bước ra rồi dừng lại dưới ánh đèn, tạo dáng cực kỳ tao nhã.
Lúc này, ánh mắt của khán giả lẫn giám khảo đều đặt trên người cô ấy.
Khi nhạc vang lên thì người đó cũng bắt đầu di chuyển. Cô ấy vẫy tay, uyển chuyển bước về phía bước.
Mỗi khi bước đi, lễ phục trên người cô ấy cũng chuyển động theo. Mỗi hành tinh trên bộ lễ phục cứ thoắt ẩn thoắt hiện làm chúng ta cứ như đắm chìm vào vũ trụ mênh mông.