Ngay cả Trần Châu Ánh nghe đề nghị của cô cũng làm theo như vậy, cất kỹ trang sức đã chế tác, sau đó dùng thủy tinh đen và thủy tinh trắng mạ bạc chế tác một bộ trang sức giả.
Như vậy, lỡ có người ra tay với lễ phục và trang sức của họ, họ cũng không cần lo lắng.
Rất nhanh thì đã đến ngày cuộc thi đưa ra kết quả.
Trong phòng trang điểm, Tống Vy đang trang điểm cho Hạ Bảo Châu, điện thoại cô ấy đột nhiên vang lên, sau đó đứng dậy nói: “Vy Vy, bạn trai tớ gọi, tớ đi bắt máy trước, lát nữa quay lại trang điểm.”
Lúc nói chuyện, ở chỗ người khác không nhìn thấy, cô ấy và Tống Vy, Trần Châu Ánh nhìn nhau.
Ba người trao đổi ánh mắt xong, Tống Vy gật gật đầu: “Đi đi, nhưng phải nhanh lên nhá.”
“Oke.” Hạ Bảo Châu cười đáp, cầm điện thoại ra khỏi phòng trang điểm.
Nhà thiết kế thời trang ở bàn trang điểm cách đó nhìn thấy Hạ Bảo Châu ra ngoài, không nhịn được hỏi: “Còn nửa tiếng là trình diễn, các cô còn để cô ấy ra ngoài, lỡ cô ấy về muộn, há chẳng phải không kịp?”
“Không sao, chúng tôi rút trúng trình diễn cuối cùng, nên kịp.” Tống Vy đáp.
Nhà thiết kế cười cười: “Vậy à.”
Sau đó, cô ta không nói nữa, quay về, tiếp tục trang điểm cho người mẫu của mình.
Bỗng nhiên, Trần Châu Ánh vỗ trán: “Tiêu rồi Vy Vy, tôi đột nhiên nhớ ra quên mất một món đồ rất quan trọng.”
“Thứ gì, rất quan trọng sao?” Tống Vy hỏi.
Trần Châu Ánh liên tục gật đầu: “Rất quan trọng, liên quan tới trình diễn lát nữa.”
“Vậy làm sao đây?” Sắc mặt Tống Vy khẽ thay đổi, cũng trở nên nôn nóng.
Trong phòng trang điểm, những nhà thiết kế khác nhìn thấy một màn này, sắc mặt ai nấy hơi kỳ lạ.
Trần Châu Ánh thu hết biểu cảm những người này vào đáy mắt, kéo tay Tống Vy: “Vy Vy, tôi không biết lái xe, cô lái xe đưa tôi về lấy đi, chỗ chúng ta ở cũng gần chắc chắn đến kịp.”
“Chuyện này…” Tống Vy cắn môi, dường như rất do dự.
Một lúc sau, cô vẫn cắn răng đồng ý.
Rất nhanh, hai người vội vội vàng vàng rời khỏi phòng trang điểm.
Trong phòng lập tức huyên náo, có người cười họ ngu ngốc, đồ quan trọng cũng có thể quên, còn về lấy vào thời khắc mấu chốt này.
Lỡ trên đường kẹt xe, đến muộn, thì sẽ bị loại.
Đương nhiên cũng có người không cho rằng họ sẽ muộn, nhưng cũng không tán thành việc họ đi lấy đồ lúc này.
Ví như Tina.
Nhưng không tán thành thì sao, người ta cũng đi rồi, cô ấy cũng chỉ có thể lặng yên hi vọng họ nhanh chóng quay lại.
Bên cạnh, nhà thiết kế vừa đáp chuyện với Tống Vy lúc rồi, ánh mắt vô tình cố ý nhìn sang hộp trang sức và túi lễ phục mà Tống Vy và Trần Châu Ánh đặt trên ghế, ánh mắt u ám.
Một lúc sau, sau khi cô ta thay lễ phục cho người mẫu, chợt vươn tay ra, lấy túi lễ phục và hộp trang sức sang.
Vươn được một nửa, bỗng bị bắt lại.
Nhà thiết kế cả kinh, cho rằng mình sắp tiêu rồi, đang muốn mở miệng cầu xin, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Cô muốn ra tay với lễ phục và trang sức của Tống Vy và Trần Châu Ánh.”
Nhà thiết kế nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy khuôn mặt cười thật tươi, lập tức thở phào một hơi: “Là cô à!”
Người giữ lấy cô ta không phải ai khác, chính là cộng sự của cô ta, nhà thiết kế trang sức Anna.
“Là tôi.” Anna thả tay cô ta ra.
Nhà thiết kế Lase hừ một tiếng: “Thế nào, cô muốn tố giác tôi?”
“Xem ra cô thừa nhận rồi, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không tố cáo cô.” Anna cười nói: “Dù sao chúng ta cũng là cộng sự, nếu tôi tố cáo cô, cô bị khai trừ khỏi cuộc thi, tôi không có cộng sự đương nhiên cũng không thể tiếp tục, cho nên tố giác cô đối với tới mà nói không có ý nghĩa gì.”
“Vậy cô muốn làm gì?” Lase bĩu môi.
Cô ta cũng chính vì chắc chắn Anna sẽ không tố cáo cho nên lúc nhìn thấy người giữ cánh tay mình là Anna mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi không muốn làm gì cả, nhưng tôi hi vọng, người ra tay thêm tôi.” Anna nói.
Lase chấn động: “Cô điên rồi, cô có biết hậu quả bị bắt được? Nếu một mình tôi làm, tôi bị bắt, cô sẽ không sao, chỉ là không thể thi đấu, nhưng nếu chúng ta cùng bị bắt, cô…”
“Tôi biết, tôi cũng không điên.” Anna gảy gảy móng tay, mắt lóe lên thù hận: “Tôi chỉ muốn khiến người phụ nữ Trần Châu Ánh đó dừng bước ở đây mà thôi.”
“Cô có thù với cộng sự của Tống Vy?” Lase nhìn cô ta.
Anna siết chặt nắm đấm, nói: “Trong cuộc thi nhà thiết kế trang sức trước đây, người phụ nữ đó cướp mấy tài nguyên của tôi, rõ ràng phía tài nguyên ban đầu đều tìm tôi, nhưng sau khi nhìn thấy tác phẩm của cô ta, thì lập tức nuốt lời, sửa miệng muốn hợp tác với cô ta, khiến tôi mất sạch mặt mũi, tôi làm sao không hận.”
Lase có chút đồng tình: “Chuyện này quả thật nên ghi hận.”
Nếu đổi thành có người cướp tài nguyên của cô ta như vậy, tin rằng tâm trạng cô ta cũng thế.
“Nhưng đây chỉ là một trong số những nguyên nhân, quan trọng nhất là thiết kế trang sức bắt nguồn từ phương Tây, người phương Đông như cô ta dựa vào cái gì mà đạp lên đầu tôi, có thể bước vào trận chung kết đã rất cho cô ta mặt mũi rồi, lại còn muốn giành quán quân, đừng mơ, người phương Đông thì nên ở vùng đất lạc hậu của họ, không phải đến phương Tây chúng ta cướp đoạt những thứ này.” Sắc mặt Anna vặn vẹo điên cuồng nói.
Mắt Lase sáng lên: “Suy nghĩ của cô lại giống với tôi, tôi cũng nghĩ vậy, người phương Đông như Tống Vy dựa vào cái gì mà đến giành vinh dự với phương Tây chúng ta, còn cản trở chúng ta giành quán quân.”
“Cho nên chúng ta đương nhiên nên hợp tác, Julian chính là đồ ngu, đơn độc tranh đấu, rõ ràng chính là tự đưa đầu cho người khác.” Anna khinh thường nói.
Lase và cô ta nhìn nhau, sau đó vươn tay ra: “Hợp tác vui vẻ.”
Hai người nhìn nhau cười, một người chặn trước ghế, người kia lại ngồi xổm sau ghế, bắt đầu ra tay.
Cùng lúc này, phòng cách vách.
Ba người Tống Vy, Trần Châu Ánh và Hạ Bảo Châu lại ngồi trên chiếc sofa dài, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm laptop trước mặt.
Trong màn hình, ba người đã quay lại miệng mồm xấu xa của Lase và Anna, ngay cả toàn bộ quá trình họ phối hợp ra tay cũng được quay lại.
Đúng vậy, họ lắp camera kín trong phòng trang điểm.
Lắp hôm qua.
Mấy ngày trước, sau khi nói chuyện với Đường Hạo Tuấn, Tống Vy hiểu rõ, dù có Julian làm mẫu, nhưng những kẻ tâm địa bất chính vẫn sẽ không loại bỏ suy nghĩ xấu xa, vẫn sẽ ra tay.
Cho nên cô đặc biệt cho người lắp rất nhiều camera giám sát trong phòng trang điểm, lại cùng Hạ Bảo Châu, Trần Châu Ánh diễn vở kịch vừa rồi, rời khỏi phòng.
Như vậy, kẻ có tâm địa bất chính nhìn thấy lễ phục và trang sức họ cố ý để trên ghế, chắc chắn sẽ không kiềm được ra tay.
Quả nhiên, cô đoán đúng rồi, không nghĩ tới lại là nhà thiết kế Lase vừa rồi nói chuyện với họ, và công sự Anna.
“Không được, tôi không nhịn nỗi nữa, tôi phải qua đó bắt họ.” Trần Châu Ánh nóng nảy đứng dậy, muốn xông tới cửa.
Tống Vy gọi cô ấy lại: “Không vội, sắp trình diễn rồi, cô qua đó chỉ lãng phí thời gian, đợi trình diễn xong rồi nói, có camera giám sát ở đây, còn sợ gì?”
“Đúng vậy.” Hạ Bảo Châu cũng gật đầu đồng ý với Tống Vy.
Trần Châu Ánh chỉ đành dừng bước quay lại.
Tống Vy mở túi lễ phục thật sự: “Được rồi, trang điểm cho Châu Châu trước, Châu Ánh, cô làm tóc.”
“Được.” Trần Châu Ánh gật đầu.
Ba người bắt đầu chuẩn bị công việc.
Mà trong phòng trang điểm, Anna và Lase nhìn đồng hồ.
“Còn mười lăm phút là trình diễn rồi, họ còn chưa quay lại, vậy lễ phục này há chẳng phải không có chỗ dùng sao?” Lase nhìn thời gian, có chút lo lắng nói.
Anna uống cà phê, không cho là vậy: “Không có chỗ dùng cũng không sao, họ không về kịp trước khi trình diễn đối với chúng ta cũng là chuyện tốt, dù sao muộn rồi cũng sẽ bị loại!”