Anh ta biết thân phận của người đàn ông mang dòng máu đông phương này không hề đơn giản, ngoài mặt là đang cảnh cáo tất cả mọi người, nhưng mục tiêu của anh lại chính là anh ta.
“Dẫn đi!” Đường Hạo Tuấn thu tầm mắt về, quay sang người tổ chức.
Người tổ chức gật đầu, sau đó dẫn Julian rời đi.
Từ đầu tới cuối, Julian chưa từng mở miệng cầu xin cho mình, tính cách cô độc khiến cô ta không thể thốt ra lời van nài.
Vì thế cũng chỉ có thể ngoan ngoan đi chịu phạt.
Sau khi trải qua chuyện lần này, các nhà thiết kế vốn đang dao động cũng dần trở nên yên tĩnh lại.
Đặc biết là mấy người đang tính toán ra tay, tất cả đều lặng lẽ gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Còn mấy nhà thiết kế vốn không có ý xấu gì, hơn nữa còn đang lo sẽ có người chơi xỏ mình cũng vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì có lời này của Đường Hạo Tuấn, bọn họ cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
“Vy Vy, người đàn ông của cậu thật đẹp trai quá đi!” Trần Châu Ánh kéo tay Tống Vy, cảm thán một câu.
Tống Vy mỉm cười: “Đúng vậy, anh ấy rất tuấn tú.”
Cô vần còn nhớ như in lúc mình mới về nước, bị Tống Huyền đổ tội ăn trộm vòng cổ của Mạc Vân, khi ấy, rõ ràng cả hai vẫn chưa quen nhau, nhưng anh vẫn ra mặt giúp cô.
Thế nên, một người đàn ông thiện lương, biết giữ mình, không làm xằng làm bậy như anh, sao có thể không đẹp trai chứ.
“Được rồi, các cậu có thể đi rồi.” Đường Hạo Tuấn phất tay, ra hiệu cho nhóm vệ sĩ đang đứng canh chỗ cửa lùi lại.
Nhưng những nhà thiết kế còn ở hiện trường lại không đi.
Ông lớn vẫn còn ở đây, sao họ có thể vượt mặt đi trước được.
Tống Vy nghe thấy lời lẩm bẩm của Tina kế bên thì mím môi cười, sau đó khoác lấy cánh tay Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, chúng ta đi trước đi.”
Đường Hạo Tuấn nắm lấy tay cô: “Đi thôi.”
Vừa dứt lời, anh lập tức kéo cô bước ra cửa, Trần Châu Ánh lẽo đẽo theo sau.
Sau khi ba người đi khỏi, những nhà thiết kế khác mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó kết bạn ra về.
Trên xe, Tống Vy nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, cất giọng nói: “Em không ngờ anh sẽ đích thân chạy tới đây.”
“Vợ anh bị người ta ức hiếp, thân là chồng em, anh đương nhiên phải ra mặt làm chỗ dựa cho em rồi.” Đường Hạo Tuấn sờ bụng cô, nói nhỏ.
Tống Vy cảm thấy vô cùng ấm áp: “Chồng ơi, anh tốt với em quá.”
“Giờ mới biết sao?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày, cố ý trêu cô.
Tống Vy nghiêng đầu, tựa vào ngực anh: “Không phải, em đã biết từ rất lâu rồi, trên thế giới này không một ai đối xử với em tốt hơn chồng hết.”
Đường Hạo Tuấn vô cùng hưởng thụ những lời này của cô, cằm anh khẽ hếch lên, khóe miệng cong cong, có thể thấy lúc này tâm trạng của anh đang rất tốt.
Bấy giờ, di động của Đường Hạo Tuấn bỗng vang lên.
Tống Vy không làm phiền anh nghe điện thoại, vội lùi ra khỏi ngực anh.
Đường Hạo Tuấn lấy di động ra, thấy người gọi tới là Trình Hiệp thì vội vàng đưa lên tai: “Chuyện gì?”
“Giám đốc, vừa nãy nhà trẻ mồ côi trong nước vừa gọi điện cho tôi, nói có gia đình muốn nhận nuôi Lâm Đông Đông.” Trình Hiệp trả lời.
Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Nhận nuôi Lâm Đông Đông?”
“Đúng vậy.” Trình Hiệp gật đầu.
Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, có chuyện gì hả?”
“Có gia đình muốn nhận nuôi Lâm Đông Đông.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
Tống Vy ngạc nhiên, trố mắt nhìn anh: “Nhận nuôi? Trong thông tin cá nhân của Lâm Đông Đông ghi rõ cha vẫn còn sống, không nằm trong danh sách nhận nuôi cơ mà, bên nhà trẻ mồ côi không nói cho họ biết sao?”
Đường Hạo Tuấn vội hỏi Trình Hiệp vấn đề này.
Trình Hiệp giải thích: “Viện trưởng đã nói với họ rồi, nhưng viện trưởng giải thích rằng trước mắt cha của Lâm Đông Đông đang trong tù, hơn nữa hình như cũng không có ý định đón Lâm Đông Đông trở về sau khi ra tù, nên viện trưởng hy vọng sẽ có người nhận nuôi Lâm Đông Đông, vì vậy mới để tên Lâm Đông Đông vào trong danh sách có thể nhận nuôi.”
“Sao viện trưởng lại biết Lâm Quốc Thần không có ý định đón Lâm Đông Đông về nuôi dạy sau khi ra tù?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày.
Tống Vy cũng rất tò mò.
Trình Hiệp thở dài: “Khoảng thời gian trước, Lâm Đông Đông một hai đòi gặp cha, sau đó viện trưởng bèn dẫn nó tới nhà tù thăm Lâm Quốc Thần, viện trưởng vốn định nương chuyện này đánh thức Lâm Quốc Thần, khuyên ông ta ở trong đó cố gắng cải tạo cho tốt, tranh thủ lập công, vậy thì có thể ra trước thời hạn, đón Lâm Đông Đông đi, nhưng Lâm Quốc Thần từ chối, ông ta…”
“Nói thẳng!” Đường Hạo Tuấn không vui ra lệnh.
Dong dong dài dài, làm người ta cồn cào hết cả lên.
Trình Hiệp vội vàng trả lời: “Lâm Quốc Thần nói Tô Thu đã chết, di sản của Tống Huy Khanh cũng sẽ chẳng tới phiên anh ta, nhà và xe mà Tô Thu cho anh ta lúc trước, bởi vì cũng là tài sản của Tống Huy Khanh nên đã bị viện pháp luật cưỡng chế tịch thu, bây giờ Lâm Quốc Thần là kẻ nghèo rớt mồng tơi, nhưng ông ta có nhan sắc, định sau khi ra tù sẽ câu một lão phú bà, nên không muốn mang theo cục nợ như Lâm Đông Đông.”
Nghe đến đây, khóe miệng Tống Vy giật liên hồi: “Lão phú bà… ông ta nghĩ được tới đó cũng hay thật!”
Nhưng điều khiến cô cảm thấy thổn thức đó là, tình cảm Lâm Quốc Thần dành cho Lâm Đông Đông lại mỏng manh tới vậy.
Lúc trước, ở bệnh viện, cô còn tưởng Lâm Quốc Thần thích Lâm Đông Đông lắm, nhưng bây giờ cô mới hiểu, dù là con ruột thì sao chứ, không có tiền, tình thân cũng chẳng là cái đinh gì.
Cũng phải thôi, trước giờ cô chưa từng nghe thấy Lâm Quốc Thần hỏi thăm về Tống Huyền.
Dù là Tô Thu thì cũng mở miệng hỏi được vài lần, nhưng Lâm Quốc Thần thì đến một câu cũng không. Đáng lẽ từ lúc đó cô phải nhận ra là Lâm Quốc Thần là một kẻ vô cùng ích kỷ, lúc có tiền, ông ta có thể bố thí cho mọi người chút tình thân, nhưng khi không có đồng xu cắc bạc nào, tình thân chính là chướng ngại vật với anh ông ta.
Ông ta chỉ hận không thế đá bay mọi thứ, tránh cho tài lộ của ông ta bị chặn.
“Chuyện về Lâm Đông Đông, em cảm thấy thế nào?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.
Tống Vy xoa huyệt thái dương, nói: “Nếu mai mốt Lâm Quốc Thần muốn đi câu phú bà, không định nuôi dưỡng Lâm Đông Đông, chi bằng để người khác nhận nuôi thằng bé đi. Nếu không đi theo một người cha như vậy, nó cũng chịu khổ mà thôi, nhưng lúc nhận nuôi nhớ bảo viện trưởng nói ý định của Lâm Quốc Thần cho Lâm Đông Đông biết, sau đó để Lâm Đông Đông tự quyết định xem muốn đi theo gia đình nhận nuôi nó hay là tiếp tục ở lại chờ Lâm Quốc Thần.”
“Được.” Đường Hạo Tuấn vuốt cằm.
Tống Vy nghĩ tới điều gì, nói thêm: “Đúng rồi, nhớ dặn Trình Hiệp điều tra sơ về gia đình muốn nhận nuôi Lâm Đông Đông, nếu là người tốt, vậy thì không sao, còn nếu là người xấu, nhất quyết không thể để họ nhận nuôi Lâm Đông Đông, mặc dù em không có chút tình cảm nào với đứa bé này, nhưng là một người mẹ, em không muốn nhìn một đứa nhỏ chẳng lớn hơn Hải Dương bao nhiêu phải chịu khổ.”
Đây là chuyện duy nhất cô có thể làm cho Lâm Đông Đông.
“Em thật tốt bụng.” Đường Hạo Tuấn dịu dàng vuốt tóc Tống Vy.
Tống Vy cười khẽ: “Anh cũng vậy mà, trước kia em còn chưa nghĩ ra phải sắp xếp cho Lâm Đông Đông ở đâu thì anh đã chuẩn bị sẵn hết rồi, vậy nên anh cũng rất tốt bụng.”
Đường Hạo Tuấn bật cười, sau đó chuyển lời của Tống Vy lại cho Trình Hiệp.
Trình Hiệp nghe xong thì gật đầu, đáp: “Đã rõ, tôi lập tức báo cho viện trưởng và đội điều tra.”
“Ừm.” Đường Hạo Tuấn đáp.
Tống Vy kéo tay anh: “Bảo vệ sĩ tới bệnh viện tâm thần một chuyến, nói chuyện này cho Tống Huyền biết đi, dù sao cũng là em trai ruột của cô ta.”
“Được.” Cô nói gì, Đường Hạo Tuấn cũng đồng ý.
Nhưng sau khi Tống Huyền biết chuyện cũng chẳng có phản ứng dữ dội gì.
Cô ta cũng đâu yêu thương gì đứa em trai Lâm Đông Đông này.
Thế nên về chuyện của Lâm Đông Đông, cô ta chẳng thèm quan tâm.
Bây giờ, điều cô ta muốn biết nhất chính là tin tức về Lâm Giai Nhi.
“Qua về nói cho mợ chủ của các người, rốt cuộc bao giờ mới đưa Lâm Giai Nhi tới đây!” Tống Huyền bày ra vẻ dữ tợn, hỏi người vệ sĩ tới truyền lời.
Vệ sĩ nhanh chóng báo cáo lại cho Tống Vy.
Tống Vy đỡ trán: “Thì ra cô ta vẫn còn nhớ.”
“Chuyện gì?” Đường Hạo Tuấn rót cho cô một ly sữa.
Tống Vy nhận lấy ly sữa, uống một ngụm, sau đó trả lời: “Lúc trước, khi Tống Huyền vừa mới bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, em từng khuyên cô ta hãy cố gắng nhẫn nhịn, đừng phát điên thật, đợi khi nào Lâm Giai Nhi bị tống đến đây, cô ta mới còn tỉnh mà trả thù Lâm Giai Nhi, dù sao chính Lâm Giai Nhi đã làm phẫu thuật thẩm mỹ cho cô ta mà, nhưng em không ngờ Lâm Giai Nhi lại bỏ chạy, đến tận bây giờ vẫn chưa thể tống ả tới đó, nên Tống Huyền mới hỏi em như vậy.”