Không ngờ Trình Hiệp cũng trùng hợp đưa mắt sang, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều sững sờ.
Thoắt cái, Hạ Bảo Châu nhìn ra chỗ khác, cúi đầu xuống, giọng cô hoảng loạn, nhỏ giọng nói: “Để...để sau hẵng nói?”
Nhìn đôi tai và đôi má đỏ bừng của cô ấy, Tống Vy nhướng mày và dường như hiểu điều gì đó, kéo dài âm cuối: “Ồ ... để sau hẵng nói!”
“Hay lắm Vy Vy, tớ không nói chuyện với cậu nữa, tớ ra ngoài trước.” Hạ Bảo Châu không dám ở lại, nhanh chóng rời đi.
Cô sợ mình không ở đây được nữa, sẽ bị lôi ra làm trò đùa.
Hạ Bảo Châu quay người rời đi.
Trình Hiệp hắng giọng: “Tổng giám đốc, mợ chủ, vậy tôi xin cáo từ trước.”
“Đi đi” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Trình Hiệp cúi đầu với hai người và rời đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại có Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy ôm lấy cánh tay của Đường Hạo Tuấn: “Chồng, anh mới thấy gì không?”
“Thấy gì?” Đường Hạo Tuấn cầm máy tính bảng bằng một tay và xem báo cáo tài chính ở trên đó.
Tống Vy cười: “Tất nhiên là Bảo Châu và trợ lý Trình rồi. Em chỉ mới nói bảo Bảo Châu tìm bạn trai đi, thì cậu ấy đã nhìn trợ lý Trình, mà điều quan trọng nhất là trợ lý Trình cũng nhìn cậu ấy. Hai người đều đỏ mặt, nên em thấy là hai người họ có ý với nhau.”
“Thật sao? Anh không để ý.” Đường Hạo Tuấn lật tiếp một trang, từ tốn trả lời.
Người khác như thế nào anh không quan tâm, anh không có hứng thú nên cũng không bàn luận mấy chuyện này được.
Tống Vy thấy anh không có hứng thú như thế, dẩu môi nói: “Thôi, nói với anh mấy chuyện này chẳng vui chút nào, anh từ từ đọc đi, em đi xem hai đứa đang làm gì.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng.
Tống Vy bỏ lại anh đi lên lầu.
Cuộc sống của Tống Vy nhanh chóng trở lại sự bình yên vốn có, như thể trong một đêm tất cả những kẻ xấu đều an phận.
Bình thường còn nghe được chút phong phanh, không phải là bên cô xảy ra chuyện, thì là bên Đường Hạo Tuấn gặp phải gì đó.
Nhưng đã trôi qua hơn một tháng rồi mà mọi thứ vẫn bình yên, như thể Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh đã chết rồi.
Tất nhiên, không thể nào chết được, cùng lắm là án binh bất động thôi.
Dù sao hành động gần đây của Đường Hạo Tuấn khá lớn, lại thực hiện rất nhiều biện pháp an ninh. Đường Hạo Minh không dám mạo hiểm cũng đúng.
Nhưng Tống Vy biết rằng họ không thể mãi không xuất hiện, có lẽ họ sẽ đột nhiên xuất hiện vào một ngày nào đó, vì vậy phải cảnh giác, không thể lơ là chút nào.
Đêm đó, Tống Vy dỗ hai đứa trẻ ngủ xong thì đi xuống cầu thang để uống nước.
Hạ Bảo Châu không ngủ, đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cầm điện thoại di động nói chuyện với ai đó.
Cũng không biết người ở phía bên kia của điện thoại nói gì mà cô ấy cười đến nỗi không khép miệng được.
Sau khi cô ấy cúp điện thoại, Tống Vy nói: “Trợ lý Trình gọi à?”
Hạ Bảo Châu hơi xấu hổ gật: “Đúng vậy, sao cậu biết?”
Tống Vy cười: “Nhìn cái dáng vẻ đang yêu đương của cậu còn đoán không được à, cậu và trợ lý Trình ở bên nhau rồi?”
Hạ Bảo Châu còn muốn phủ nhận, nhưng nhìn biểu cảm “Cậu không giấu mình được đâu” của Tống Vy, cuối cùng, cô ấy cũng đỏ mặt thừa nhận: “Đúng vậy, hôm qua lúc nói chuyện điện thoại, anh ấy tỏ tình với mình, mình đồng ý rồi.”
“Hai cậu cũng nhanh ghê, hơn một tháng trước mới manh nha, mà qua hơn một tháng đã ở bên nhau rồi.” Tống Vy cười.
Hạ Bảo Châu xoắn xoắn tóc: “Đúng thế, mình cũng chẳng ngờ, mình cũng không biết mình thích anh ấy lúc nào, càng không biết anh ấy thích mình lúc nào, đợi mình ý thức được thì chúng mình đã ở bên nhau rồi.”
“Rất tốt, Trình trợ lý là một người đàn ông tốt, vì vậy Bảo Châu, sau này cậu đừng si mê mấy người đàn ông khác nữa.” Tống Vy nghiêm túc khuyên.
Kể từ cuộc thi, Hạ Bảo Châu thường nhìn thấy trai đẹp, cũng qua lại khá gần gũi với một vài anh trai Tây đẹp trai.
Tuy nhiên, Hạ Bảo Châu và họ không ở bên nhau, cô cũng không tiện nói. Nhưng bây giờ đã khác, Hạ Bảo Châu có bạn trai rồi, còn là trợ lý của Hạo Tuấn. Cô không muốn Hạ Bảo Châu làm tổn thương Trình Hiệp.
Hạ Bảo Châu mỉm cười: “Yên tâm đi, mình biết chừng mực, trước khi có người yêu, mình chắc chắn sẽ chơi bời hơi nhiều chút, nhưng có người yêu rồi thì đương nhiên sẽ chung thuỷ với anh ấy, đừng có lo.”
“Vậy thì tốt” Tống Vy gật đầu.
Hạ Bảo Châu đặt điện thoại di động của mình xuống, nhìn vào bụng của Tống Vy: “Nhanh thật Vy Vy, đứa bé trong bụng cậu đã sáu tháng rồi, còn hơn ba tháng là sinh rồi nhỉ?”
Tống Vy cúi đầu và chạm vào cái bụng nhô ra, khuôn mặt cô nở nụ cười dịu dàng và hiền từ: “Đúng thế.”
“Nói trước rồi đấy, mình là mẹ đỡ đầu của đứa bé, không thể để Giang Hạ tới giành. Giang Hạ đã là mẹ đỡ đầu của Hải Dương và Dĩnh Nhi. Đứa bé này phải để mình.” Hạ Bảo Châu nói liên tục, sợ vị trí của cô ấy bị cướp mất
Tống Vy dở khóc dở cười: “Được được, mình sẽ không để Giang Hạ lấy vị trí của cậu đâu.”
“Vậy mới được chứ.” Hạ Bảo Châu mỉm cười hài lòng, sau đó lại chợt nghĩ ra gì đó, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Vy Vy, cuộc thi sắp bước vào trận tứ kết cuối cùng, cậu căng thẳng không?”
Tống Vy mím mím đôi môi đỏ của mình: “Tất nhiên rồi, trừ mình ra, ba nhà thiết kế còn lại đều rất giỏi, tất cả họ đều có thực lực để cạnh tranh chức quán quân. Thành thật mà nói, mình không có tự tin lấy được quán quân.”
Hạ Bảo Châu thở dài: “Cũng phải, mình cũng thế, mặc dù người mẫu chúng mình không cần phải cạnh tranh với nhau như nhà thiết kế các cậu, nhưng mọi người mẫu đều cạnh tranh hoặc âm thầm hoặc trực diện, muốn giúp nhà thiết kế của mình trở thành quán quân, như vậy thì thân là người mẫu như chúng mình, nếu có thêm danh hiệu là người mẫu của quán quân, không thể nghi ngờ là một loại vinh dự, có thể đem đến cho tụi mình rất nhiều lợi ích, nên là...”
Cô ấy che mặt, xấu hổ nói: “Vì vậy, người mẫu như chúng mình đều lấy thực lực mà bình thường không thể hiện ra để làm bật lên bộ trang phục, nhưng mình là một người mới, chỉ sự khi mình lên sân khấu chữ T trong cuộc thi quốc tế này, dù cho trải qua nhiều bài huấn luyện, tăng cường khí chất, nhưng so với một số người mẫu tiền bối khác, thì mình vẫn rất non nớt, nên là Vy Vy, có thể mình sẽ không giúp gì cậu được trên sàn catwalk, cậu muốn giành được quán quân chỉ có thể dựa vào thiết kế của bản thân.”
Rốt cuộc, đây vẫn là cuộc thi thiết kế của nhà thiết kế, vì vậy chỉ cần thiết kế không đủ xuất sắc, thì cho dù người mẫu của các nhà thiết kế khác có giỏi cỡ nào thì cũng sẽ thua.
Tống Vy hiểu ý nghĩa của Hạ Bảo Châu và cũng có thể hiểu được sự hổ thẹn của Hạ Bảo Châu.
Cô ấy nắm tay Hạ Bảo Châu: “Mình biết, cậu cũng đừng cảm thấy có lỗi với mình. Chúng ta có thể đi đến trận chung kết cuối cùng đã rất giỏi rồi. Cho dù chỉ dừng lại ở tứ kết, mình cũng không cảm thấy có gì cả, bởi vì chúng ta đã tạo được danh tiếng, mà quán quân chỉ là chút danh tiếng và tài nguyên mà thôi.”
Giới thời trang bây giờ, rất nhiều con mắt đang để ý những nhà thiết kế vào trận chung kết.
Do đó, là nhà thiết kế thế hệ trẻ, họ có địa vị nhất định trong giới thời trang và giới thiết kế.
Ví dụ, bây giờ, tên của Tống Vy đã ngang hàng với Mina. Đợi sau khi cô tuyên bố rằng Tống Vy cô chính là Mina, danh tiếng và địa vị của hai tên sẽ được kết hợp thành một.
Tới thời điểm đó, cô sẽ nhận được tất cả sự chú ý của giới thời trang, sức ảnh hưởng sẽ không hề nhỏ hơn quán quân, mà thậm chí cao hơn.
Lúc này, điện thoại di động của Tống Vy đột nhiên reo.
Cô lấy nó ra liếc nhìn, thấy là người quen gọi tới, cô nở nụ cười: “Alo, Châu Ánh.”
“Vy Vy, cô vẫn nhớ tôi à” Bên kia điện thoại, Trần Châu Ánh mỉm cười nói.
Tống Vy gật đầu: “Tất nhiên nhớ rồi, chúng ta là đồng minh trong trận chung kết mà.”
Trước khi cuộc thi quốc tế bắt đầu, cô và Trần Châu Ánh đã thoả thuận với nhau, tiến tới chung kết, sau đó lập thành một nhóm trong trận chung kết.