“Ừm, em biết rồi.” Tống Vy gật đầu.
Sau đó, hai người trò chuyện thêm một chút rồi mới tắt máy.
Tống Vy cất điện thoại, bắt taxi về nhà.
Taxi vừa rời đi, cách đó không xa có một chiếc xe con màu đen đang đậu bên đường, cửa xe ghế sau đột nhiên hạ xuống.
Bên trong xe, Lâm Giai Nhi u ám nhìn về hướng Tống Vy đang rời đi, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Đột nhiên, một giọng nam lạnh lùng vang lên: “Tôi khuyên cô tốt nhất nên thu liễm lại một chút, cô bày ra vẻ mặt như muốn giết người trước mặt tôi, tôi sợ tôi sẽ không nhịn được giết cô trước đấy.”
Nghe vậy, bàn tay đang đặt trên đùi của Lâm Giai Nhi bỗng nắm chặt, cô ta cắn môi, như muốn cắn nát môi dưới.
Nhưng ngay sau đó, cô ta hít sâu một hơi, cố gắng đè nén suy nghĩ đen tối trong lòng, gượng cười nói: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Đường Hạo Minh hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Lâm Giai Nhi thu hồi tầm mắt rồi nhìn bệnh viện tâm thần phía đối diện: “Tống Huyền đang ở trong đó?”
“Đúng vậy.” Đường Hạo Minh gật đầu: “Tôi mất rất nhiều công sức mới nghe ngóng được đấy.”
Lâm Giai Nhi híp mắt: “Lúc đầu tôi giúp con ngu kia thay hình đổi dạng, tưởng cô ta sẽ thành công, không ngờ lại bị lộ nhanh như vậy, cuối cùng còn bị nhốt ở một nơi như thế này, quả thật quá vô dụng!”
Đường Hạo Minh cười: “Nếu cô ta có tác dụng thì cô ta đã kết hôn với Hạo Tuấn từ lâu rồi chứ không phải lưu lạc đến một nơi như thế này. Cô có muốn đi lên gặp cô ta không?”
“Không.” Lâm Giai Nhi lắc đầu: “Không phải anh nói ở đây có vệ sĩ của Hạo Tuấn sao? Nếu tôi đi, há chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao?”
Đường Hạo Minh nhún vai: “Nếu cô không đi thì chúng ta về.”
Lâm Giai Nhi ừm một tiếng, đẩy cửa kính xe lên.
Bọn họ nghe tin Tống Vy đã trở về nên đến xem thử.
Bây giờ đã thấy Tống Vy, đương nhiên không cần ở lại nữa.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã rời khỏi cổng bệnh viện tâm thần, hòa vào biển xe rồi biến mất.
Mặt khác, Tống Vy không biết sau khi cô rời đi, Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh đã xuất hiện.
Cô trở về biệt thự, hai đứa nhóc chạy tới chào cô: “Mẹ.”
“Ngoan.” Tống Vy ôm hai đứa trẻ, cưng chiều vuốt ve mái tóc của hai đứa nhóc.
Hạ Bảo Châu cầm một ly sâm panh đi ra: “Vy Vy, bên tạp chí vừa gọi tới.”
“Họ nói gì?” Tống Vy nắm tay hai đứa nhỏ đi tới sô pha ngồi xuống.
Hạ Bảo Châu nhấp một ngụm rượu, đáp: “Thì là chuyện thiết kế chứ gì, tuần sau bên tạp chí có một buổi chụp ảnh, bọn họ muốn hỏi xem cậu đã thiết kế xong chưa?”
“Xong rồi, ngày mai tớ sẽ đem qua đó.” Tống Vy cầm một quả táo lên, vừa gọt vỏ vừa đáp.
Hạ Bảo Châu gật đầu: “Vậy được rồi, tớ sẽ trả lời lại bọn họ.”
Tống Vy đáp: “Ừm.”
Sau khi Hạ Bảo Châu đi khỏi, Tống Vy cắt đôi quả táo đã gọt vỏ, đưa cho hai đứa nhóc rồi bảo hai đứa nhóc lên lầu chơi.
Đúng lúc này, một người giúp việc trong biệt thự cầm một đơn hàng chuyển phát nhanh tới.
“Cô chủ, đồ chuyển phát nhanh của cô.” Người giúp việc đưa đơn hàng chuyển phát nhanh cho Tống Vy.
Tống Vy nghi ngờ nhận lấy: “Ai gửi vậy?”
Cô cũng không mua hàng online.
“Tôi không biết nữa, trên đó không có thông tin người gửi, chỉ ghi tên người nhận là cô chủ, vả lại tôi lấy đơn hàng chuyển phát nhanh này từ trong hộp thư ngoài cổng.” Người giúp việc trả lời.
Tống Vy mỉm cười: “Tôi biết rồi, cô đi làm việc đi.”
“Vâng.” Người giúp việc gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tống Vy.
Sau khi kiểm tra kỹ bên ngoài của đơn hàng chuyển phát nhanh, cô phát hiện thực sự không có thông tin gì cả, trong lòng bỗng nảy sinh nghi ngờ.
Cố ý che giấu thông tin rồi gửi đơn hàng chuyển phát nhanh này cho cô, xem ra người đứng sau cũng không đơn giản.
Không biết là người tốt hay người xấu.
Người tốt thì tạm thời không bàn tới, nhưng nếu là người xấu thì họ là ai?
Đường Hạo Minh, hay là…
Tống Vy mím môi, không nghĩ nhiều nữa, cô cầm con dao gọt hoa quả chuẩn bị bóc ra xem thử.
Xem thử trong đó có gì, là một trò đùa dai hay là thứ gì khác.
Không lâu sau, băng keo dán bên ngoài hộp các tông đã bị cắt ra.
Tống Vy đặt con dao xuống rồi mở hộp ra.
Nhưng vừa mới mở ra được chút xíu thì một mùi hôi thối đã bốc lên.
Tống Vy ngửi thấy mùi này thì lập tức nôn khan.
Hạ Bảo Châu gọi điện thoại xong đi ra, thấy cô khom người, vẻ mặt khó chịu, cô ấy vội vàng chạy tới, quan tâm hỏi: “Cậu bị sao vậy Vy Vy?”
Tống Vy xua tay, không trả lời.
Hạ Bảo Châu vỗ vỗ lưng cô: “Vy Vy, có phải là phản ứng thai nghén không?”
“Không phải, là cái này…” Tống Vy đỡ trán, sắc mặt tái nhợt chỉ vào hộp các tông trên bàn trà.
Hạ Bảo Châu quay lại nhìn hộp các tông, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
“Tớ cũng không biết, tớ vừa mở ra một chút thì bên trong đã bốc lên một mùi hôi thối khiến tớ choáng váng.” Tống Vy rót một ly nước, uống liên tiếp mấy ngụm, mới giảm bớt cảm giác khó chịu vừa rồi.
“Mùi thối?” Hạ Bảo Châu đứng dậy: “Thứ bốc mùi có thể là rác hoặc thịt thối. Bên trong chắc không phải là mấy thứ này đâu đúng không?”
Tống Vy nhíu mày: “Tớ không biết, tớ chưa xem.”
“Vậy để tớ xem cho.” Hạ Bảo Châu nói xong đưa tay mở hộp các tông ra.
Vừa mới mở ra, mùi hôi thối kia lại bốc lên.
Hạ Bảo Châu lập tức nhăn mũi: “Má ơi, hôi quá đi.”
Cô ấy vội lấy tay vẫy vẫy trước mũi rồi nín thở tiếp tục mở ra.
Thùng các tông được đóng gói rất kỹ, bên trong có rất nhiều lớp.
Hạ Bảo Châu càng bóc ra, mùi hôi thối càng nồng nặc, cả phòng khách ngập trong mùi hôi thối.
Tống Vy không nhịn được nữa, sắc mặt trông rất khó coi: “Không được, đi ra ngoài.”
Hạ Bảo Châu cũng cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa, nếu không lát nữa cả căn biệt thự sẽ bốc mùi. Cô ấy gật đầu, xách hộp các tông đi ra ngoài.
Tống Vy dặn người giúp việc nhanh chóng khử mùi phòng khách, sau đó đi theo cô ấy ra ngoài.
Kết quả là vừa bước ra khỏi cửa, cô đã nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Hạ Bảo Châu: “A!”
“Bảo Châu.” Tống Vy lập tức thay đổi sắc mặt, cô nhanh chóng chạy ra: “Cậu sao vậy?”
“Đừng tới đây!” Hạ Bảo Châu quay lại nhìn cô, ra hiệu cho cô dừng lại.
Tống Vy vô thức dừng lại quan sát Hạ Bảo Châu.
Hạ Bảo Châu dường như đang vô cùng hoảng sợ, lúc này gương mặt trắng bệch như tờ giấy, cơ thể khẽ run rẩy.
Thấy vậy, Tống Vy nuốt nước miếng, khẽ hỏi lại lần nữa: “Bảo Châu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Bảo Châu mấp máy môi, giọng run run: “Đây là… đây là xác một con mèo, tất cả đều bị thối rữa, thật đáng sợ, dọa tớ sợ chết khiếp!”
Xác mèo?
Đồng tử Tống Vy co rút.
Hạ Bảo Châu ôm cơ thể mình: “Vy Vy, rốt cuộc là ai gửi cho cậu cái này vậy, bọn họ muốn chỉnh cậu sao?”
Tống Vy siết chặt lòng bàn tay, gật đầu: “Đúng vậy, người đưa thứ này cho tớ chắc chắn cố ý muốn hù dọa tớ, nhưng tớ không biết đó là ai.”
Cô nghi ngờ đó có thể là Đường Hạo Minh hoặc Lâm Giai Nhi.
Hạo Tuấn phối hợp với thống đốc Steve phong tỏa thành phố này nên Đường Hạo Minh không thể ra ngoài, cho nên có khả năng Đường Hạo Minh vẫn còn ở đây.
Còn Lâm Giai Nhi đã bị Đường Hạo Minh đưa đi, cô ta không có ở thành phố Giang, vậy cũng có khả năng cô ta đã bị Đường Hạo Minh mang tới thành phố này.
Vì vậy, rất có thể đơn hàng chuyển phát nhanh này là do hai người này gửi.
“Vy Vy, chúng ta báo cảnh sát đi.” Hạ Bảo Châu đi tới chỗ Tống Vy, tức giận nói: “Nếu người gửi cái này muốn hù dọa cậu, vậy lần này không dọa được thì nhất định sẽ có lần khác, chúng ta không thể để bọn họ tiếp tục làm bậy được, chúng ta phải gọi cảnh sát bắt người đó lại!”
“Tớ biết chứ, nhưng báo cảnh sát cũng chưa chắc đã có kết quả.” Tống Vy híp mắt.
Hạ Bảo Châu nhìn cô: “Vy Vy, có phải cậu đã đoán ra được người gửi rồi không?”