Tống Vy sững sờ chớp mắt: “Vẫn không đủ sao? Vậy anh còn muốn cái gì?”
Đường Hạo Tuấn ôm cô vào trong lòng, ghé vào tai của cô và nói: “Anh muốn em mặc nó cho anh xem.”
Tống Vy mỉm cười: “Thì ra là chuyện này, dễ.”
Chiếc váy cưới này, vốn là tự cô thiết kế cho mình.
Mặc cho chồng của cô ngắm, cũng nên làm.
Thấy Tống Vy đồng ý thoải mái như vậy, Đường Hạo Tuấn đã buông cô ra.
Tống Vy đi tới, cởi chiếc váy cưới từ trên người ma nơ canh ra, sau đó nhìn sang người đàn ông đứng cách đó không xa: “Anh không ra ngoài sao?”
“Ra ngoài làm gì?” Đường Hạo Tuấn giống như nghe không hiểu ý trong lời Đường Hạo Tuấn, nhìn cô đáp.
Tống Vy trợn mắt lườm: “Em thay đồ, anh không ra ngoài sao?”
“Em thay, anh không làm phiền em, hơn nữa trên dưới của em anh có chỗ nào chưa từng nhìn, không cần để ý anh.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy vừa tức vừa buồn cười.
Cô coi như biết mục đích của anh rồi.
Anh chính là muốn nhìn cô thay đồ.
“Thật sự không ra ngoài sao?” Tống Vy day mi tâm, lại hỏi một lượt.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đuôi váy cưới lớn như vậy, nhìn sơ là rất nặng, bình thường cũng cần người giúp mặc giúp mới được, anh đi rồi ai giúp em.”
Khóe miệng của Tống Vy giật giật, thấy anh quyết tâm không chịu ra ngoài thì cũng không đuổi nữa.
Bỏ đi, anh muốn ở lại thì ở lại đi.
Giống như anh nói, trên dưới cả người cô có chỗ nào anh chưa từng thấy.
Nhìn thì nhìn đi.
Tống Vy không nói gì nữa, bắt đầu cởi quần áo của mình
Đường Hạo Tuấn nhìn từng món đồ trên người cô được cởi ra, ánh mắt trở nên u tối, yết hầu cũng không nhịn được mà trượt lên xuống.
Sau khi Tống Vy cởi hết, anh bắt đầu động rồi, nhấc chân đi tới, giọng nói khàn khàn cất tiếng: “Anh đến giúp em.”
Tống Vy ừ một tiếng, đưa váy cưới cho anh.
Đường Hạo Tuấn bắt đầu giúp đỡ.
Dưới sự giúp đỡ của anh, Tống Vy chui vào trong chiếc váy cưới, tuy nhiên khi kéo khóa lên, vấn đề đã xuất hiện.
Khóa kéo bị kẹt ở eo, không kéo lên được.
Đường Hạo Tuấn buông khóa kéo ra, nhìn bụng của Tống Vy: “Là con.”
Tống Vy gật đầu, vẻ mặt cũng có hơi xấu hổ: “Phải, hơn 3 tháng rồi, bụng của em đã phình lên, mà chiếc váy cưới là may theo số đo trước khi em mang thai, đương nhiên không mặc được, quả nhiên mang thai một lần ngốc ba năm, là nhà thiết kế trang phục, em vậy mà quên mất điểm quan trọng như vậy.”
Nói đến đây, cô lại nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu nhìn anh: “Chồng à, sau khi cuộc thi kết thúc, chúng ta e là cũng không tổ chức đám cưới được rồi, lúc đó con đã được bảy tháng, bụng của em càng lớn hơn, chiếc váy cưới này càng không mặc được, vậy nên muốn tổ chức lễ cưới, chỉ có thể đợi sau khi con chào đời.”
Nếu không phải là vừa rồi khóa kéo không kéo được thì cô hoàn toàn không nghĩ tới điểm này.
Nếu không đợi khi gửi thiệp mời đi mới nghĩ ra, váy cưới không mặc được, vậy thì xấu hổ lắm.
Mà Đường Hạo Tuấn rõ ràng cũng không ngờ tới, môi mím lại, lần đầu tiên cảm thấy đứa trẻ này đến thật không đúng lúc, vậy mà làm trễ việc ba mẹ tổ chức đám cưới.
Có điều cũng hết cách, chỉ có thể chấp nhận sự thật này.
“Không sao, lâu như vậy cũng qua đi rồi, đợi thêm mấy tháng cũng không sao cả.” Đường Hạo Tuấn chỉnh khăn voan trùm đầu trên đầu Tống Vy, trầm giọng nói.
Tuy ngoài miệng anh nói không sao, nhưng Tống Vy vẫn nghe ra được sự oán trách trong giọng điệu của anh, không nhịn được mà mỉm cười: “Được rồi, đừng không vui nữa, cùng lắm em bù đắp thêm cho anh?”
Trong mắt Đường Hạo Tuấn lóe sáng: “Bù đắp như thế nào?”
Tống Vy khiễng chân lên, ghé sát vào tai của anh nói vài lời.
Mắt của Đường Hạo Tuấn rõ ràng mở to hơn, sau đó ôm lấy cô, đi ra khỏi phòng thay đồ.
Tống Vy bình thường đẹp đã rất có tính công kích, cô mặc váy cưới, càng đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Hai người lăn lộn ở trong phòng rất lâu, lâu tới mức cơm tối cũng không có xuống lầu ăn.
Mãi đến nửa đêm Tống Vy thật sự đói không chịu nổi, Đường Hạo Tuấn mới ôm cô với cơ thể mềm oặt xuống lầu, đi vào phòng bếp, đích thân xuống bếp nấu một bữa ăn đêm đơn giản cho cô và bản thân.
Ngày hôm sau.
Đường Hạo Tuấn không có đến tập đoàn Đường Thị.
Bởi vì Tống Vy ngày mai sẽ dẫn tụi nhỏ ra nước ngoài, tiếp tục tham gia thi đấu.
Cho nên anh đặc biệt đẩy lùi lịch trình của ngày hôm nay, muốn ở lại biệt thự ở bên ba mẹ con.
Nếu không đợi ngày mai ba mẹ con đi rồi, muốn gặp mặt thì phải đợi mười ngày nửa tháng.
Khi Đường Hạo Tuấn và Tống Vy chơi xếp hình với hai đứa trẻ, khi xếp sắp xong rồi thì Trình Hiệp gọi điện tới: “Tổng giám đốc, khi tôi dọn dẹp nhà tổ, phát hiện một chuyện.”
Giọng nói của Trình Hiệp mang theo một chút run rẩy và sững sờ chưa bình tâm lại, rõ ràng chuyện anh ta phát hiện không phải là chuyện nhỏ.
Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn trở nên nghiêm túc: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Ba mẹ con Tống Vy nhìn anh: “Chồng, làm sao vậy?”
“Trình Hiệp hôm nay dẫn người đến nhà tổ dọn dẹp, xử lý đồ đạc mà nhà Đường Mãnh để lại, bây giờ Trình Hiệp gọi điện tới, nói là phát hiện một chuyện lớn ở nhà tổ.” Đường Hạo Tuấn cụp mắt, thuật lại đơn giản.
Tống Vy khẽ gật đầu, tỏ ý đã biết.
Đầu dây bên kia, Trình Hiệp nhìn thứ trong phòng, nuốt nước bọt, đè nén sự chấn động trong lòng, cố gắng bình tĩnh trả lời: “Là liên quan tới Đường Hạo Minh, có điều cụ thể là gì, tôi không tiện nói lắm, anh vẫn là tự mình tới xem thử đi.”
“Được, tôi lập tức qua ngay.” Thấy Trình Hiệp nói nghiêm túc như vậy, Đường Hạo Tuấn không thể tránh được việc nổi lên lòng tò mò, gật đầu đồng ý.
Để điện thoại xuống, Tống Vy thấy anh đứng dậy: “Anh muốn qua đó sao?”
“Ừ, Trình Hiệp nói là có liên quan tới Đường Hạo Minh, cho nên anh buộc phải qua xem thử.” Đường Hạo Tuấn mấp máy môi trả lời.
Tống Vy để miếng ghép hình trong tay xuống rồi cũng đứng dậy: “Vậy tôi đi cùng với anh.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, anh đồng ý.
“Ba mẹ, chúng con cũng đi.” Tống Hải Dương thấy vậy, cũng vội vàng nói.
Tuy Tống Dĩnh Nhi không mở miệng, nhưng cái đầu nhỏ cũng gật rất dữ dội.
Tống Vy vuốt ve tóc của bọn chúng: “Không được, các con ngoan ngoãn ở trong nhà, ba mẹ là có chuyện quan trọng, lát nữa sẽ về.”
“Nhưng...” Tống Hải Dương vẫn muốn nói gì đó.
Đường Hạo Tuấn cũng mở miệng: “Nghe lời, lần sau lại dẫn các con ra ngoài chơi.”
“Được ạ.” Ba mẹ không đồng ý dẫn bọn chúng đi, Tống Hải Dương cũng chỉ có thể bĩu môi từ bỏ.
Sau đó, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn ra khỏi cửa, lái xe đến nhà tổ.
Mất khoảng một tiếng thì đến nhà tổ.
Trình Hiệp đợi bọn họ ở phòng khách, nhìn thấy bọn họ đã tới, anh ta vội vàng đứng dậy tới đón: “Tổng giám đốc, mợ chủ.”
Tống Vy mỉm cười với anh ta, coi như đáp lại.
Đường Hạo Tuấn nhíu chặt mày: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Mời đi theo tôi.” Trình Hiệp thở dài, bày ra một tư thế mời.
Đường Hạo Tuấn thấy vẻ mặt của anh ta nghiêm trọng như vậy, anh biết chuyện lát nữa sẽ biết, chắc chắn còn khiến người ta nghiêm trọng hơn những gì anh tưởng tượng, ánh mắt tối sầm, kéo Tống Vy đi.
Bọn họ đi tới bên ngoài một căn phòng.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Đây là phòng làm việc của Đường Hạo Minh.”
“Phải, vốn căn phòng này là khóa lại, tôi kêu người cưỡng chế mở ra, không ngờ thứ bên trong... Tổng giám đốc, anh lát nữa thấy, tuyệt đối đừng tức giận.” Trình Hiệp nhìn Đường Hạo Tuấn, giọng điệu nghiêm nghị nói.
Tống Vy cắn môi.
Bên trong rốt cuộc là cái gì mà khiến Trình Hiệp kiêng kỵ như vậy?
Đang suy nghĩ thì nghe thấy Đường Hạo Tuấn mở miệng: “Mở cửa ra.”
“Được” Trình Hiệp đáp một tiếng, sau đó hít sâu một hơi, mở cửa ra.
Đèn bên trong mở sẵn.
Tống Vy vừa đi vào thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho sốc luôn, hơn nữa da đầu tê dại.
Phòng làm việc này rất lớn, phải có sáu mươi mấy mét vuông, tuy nhiên trên bức tường của căn phòng sáu mươi mấy mét vương này, dán đầy áp phích và ảnh lớn nhỏ.
Ngoài những cái này ra, còn có tượng sáp hình người rơi rải rác khắp nơi.
Những bức tượng sáp này, đều là cùng một gương mặt với áp phích và bức ảnh trên tường, cũng chính là mẹ của Đường Hạo Tuấn.