Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 960




Đường Hạo Tuấn bóp sống mũi: “Không có gì, được rồi, điều tôi muốn biết đã biết hết rồi, ông tự lo lấy mình đi.”

Anh xoay người muốn rời đi.

Đường Mãnh đột nhiên lớn tiếng gọi anh lại: “Hạo Tuấn, tôi là bác cả của cậu, bác ruột!”

Đường Hạo Tuấn nghiêng mặt, lạnh lùng nhìn ông: “Sau đó thì sao?”

“Cậu tha cho tôi một lần, tôi không muốn chết, tôi ngồi tù cả đời cũng được, nhưng tôi không muốn chết...”

“Ba mẹ tôi năm đó cũng không muốn chết.” Giọng nói lạnh lùng của Đường Hạo Tuấn cắt ngang lời ông ta.

Đường Mãnh tắc nghẹn, miệng há ra, mãi sau cũng không phát ra âm thanh.

Đường Hạo Tuấn lại nói: “Nhưng ba mẹ tôi cuối cùng vẫn là chết rồi, bị ông giết, ông bây giờ nói với tôi, ông là bác ruột của tôi, muốn kêu tôi niệm tình thân mà tha cho ông, vậy ba mẹ của tôi thì sao? Bọn họ không phải là em trai ruột, em dâu của ông sao? Ông có từng niệm tình thân mà tha cho bọn họ không?”

“Tôi...” Đường Mãnh không nói tiếp được nữa.

Đường Hạo Tuấn nhếch môi: “Vậy nên, ông xuống dưới đền tội cho ba mẹ của tôi đi.”

Dứt lời, anh không nán lại nữa, đi ra khỏi phòng gặp mặt.



Trở về Biệt phủ nhà họ Đường, đã là buổi chiều.

Tống Vy nghe thấy tiếng xe, biết có thể là Đường Hạo Tuấn trở về rồi, cô để sổ thiết kế trong tay xuống, chuẩn bị đi ra ngoài đón.

Kết quả vừa đi tới cửa thì nhìn thấy anh mở cửa đi vào.

“Trở về rồi.” Tống Vy mỉm cười mở miệng với anh.

Đường Hạo Tuấn quét bỏ sự u ám trong lòng, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Anh trở về rồi.”

“Chào mừng trở về.” Tống Vy cúi người, cầm đôi dép lê cho anh.

Đường Hạo Tuấn thay dép, nắm tay của cô đi vào phòng khách: “Con đâu?”

“Vừa chơi mệt nên ngủ rồi, Kim đến biệt thự nhà họ Tống, thu dọn di vật ba để lại, xem có gì có thể quyên tặng hay không.” Tống Vy trả lời.

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Lúc này, dì Vương bê hai ly nước đi tới, đưa cho hai người mỗi người một ly.

“Cậu chủ, Đường Mãnh bây giờ như thế nào rồi?” dì Vương hỏi.

Sự dịu dàng giữa mi tâm của Đường Hạo Tuấn lập tức mất đi rất nhiều, sau khi uống ngụm nước, lạnh nhạt nói: “Bác gái đã ly hôn với ông ta, tình trạng của ông ta cũng không tốt lắm.”

“Hừ, đó là ông ta đáng đời.” Dì Vương lạnh lùng nói.

Tống Vy nắm tay của anh: “Ngày mai khi nào diễn ra phiên chung thẩm?”

“Hai giờ chiều.” Đường Hạo Tuấn để chiếc ly xuống rồi nói.

Tống Vy mỉm cười: “Đến lúc đó chúng ta cùng đi.”

“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Ngày hôm sau, phiên chung thẩm của Đường Mãnh đã đến.

Tống Vy và Đường Hạo Tuấn tham gia phiên chung thẩm, bà Đường cũng đến.

Tống Vy khá bất ngờ.

Có điều dựa theo bản thân bà Đường nói, tốt xấu gì cũng từng là vợ chồng nên đến tiễn Đường Mãnh.

Dù sao trước kia, bà ta cũng từng có tình cảm với Đường Mãnh.

Đường Hạo Tuấn cũng không có đuổi bà Đường đi, cứ để bà Đường đến.

Bà Đường bây giờ đã không phải là người của nhà họ Đường nữa, anh cũng không tiện ra lệnh một người ngoài.

Rất nhanh, phiên chung thẩm bắt đầu.

Đường Mãnh được đưa lên.

Nhìn thấy bộ dạng lúc này của Đường Mãnh, Tống Vy không hề ngạc nhiên, bởi vì cô đã từng nhìn thấy dáng vẻ lúc đó của Tô Thu, giống hệt với Đường Mãnh lúc này, già nua, sợ hãi...

Đường Mãnh cũng nhìn thấy Đường Hạo Tuấn và Tống Vy, miệng há ra, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả, bị đưa lên vị trí phạm nhân.

Phiên chung thẩm này, kéo dài khoảng ba tiếng mới kết thúc.

Đường Mãnh bị tuyên án tử hình.

Tuy sớm đã biết kết quả này, nhưng khi Đường Hạo Tuấn thật sự nghe thấy, bàn tay vẫn không kìm được mà run rẩy.

Tống Vy ngồi ở bên cạnh anh, đương nhiên cảm nhận được, cô nhẹ nhàng để tay lên tay anh: “Chồng, chúc mừng anh, bớt đi một kẻ thù.”

Cô không nói anh cuối cùng cũng trả thù xong cho ba mẹ.

Bởi vì Đường Mãnh không phải là hung thủ duy nhất, còn cả Lâm Giai Nhi.

Đợi sau khi Lâm Giai Nhi bị phán tội, đó mới coi như là thật sự trả thù xong cho ba mẹ.

Đường Hạo Tuấn khẽ nhếch môi: “Cảm ơn, có điều quà của anh đâu?”

“Hửm?” Tống Vy nhướn mày.

Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Lần trước, sau khi Tô Thu bị tuyên án, anh đã tặng cho em một xe hoa hồng làm quà chúc mừng, em nói đợi đến khi Đường Mãnh tuyên án, em cũng sẽ chuẩn bị quà cho anh, vậy nên, quà của anh đâu?”

Tống Vy không ngờ anh nhớ rõ như vậy, càng không ngờ, anh vậy mà bây giờ gấp gáp hỏi đòi cô, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Yên tâm, sẽ không bớt của anh. Nhưng đợi qua vài ngày nữa mới có thể cho anh, bởi vì còn có một chút chưa hoàn thành.” Tống Vy nói.

Đường Hạo Tuấn hài lòng gật đầu: “Không thiếu là được.”

“Vậy nếu em thật sự không chuẩn bị thì sao?” Mắt của Tống Vy khẽ đảo, đột nhiên hỏi.

Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Không chuẩn bị cũng không sao, bởi vì đó là món quà tốt nhất của anh, đem bản thân em cho anh là được rồi.”

Tống Vy không ngờ anh vậy mà sẽ nói lời sến súa như vậy, mặt mày đỏ ửng: “Được rồi, Đường Mãnh bị đưa đi rồi, muốn gặp ông ta một lần không?”

Đường Hạo Tuấn nhìn sang con đường Đường Mãnh bị đưa đi, ánh mắt tối tăm: “Không cần, những gì nên nói, đã nói hết rồi, không cần thiết phải gặp nữa, đi thôi.”

“Được.” Tống Vy đáp một tiếng, khoác cánh tay của anh, từ trong tòa án đứng dậy.

Ra khỏi tòa, Tống Vy nhìn thấy xe cảnh sát đỗ cách đó không xa.

Đường Mãnh đang bị giám ngục áp tải lên xe.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tống Vy, Đường Mãnh nhìn qua.

Tống Vy kéo tay áo của Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, ông ta đang nhìn chúng ta.”

“Anh biết.” Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn bình tĩnh nhìn vào mặt của Đường Mãnh.

Nhìn nhau khoảng mười mấy giây, Đường Hạo Tuấn thu hồi ánh mắt, kéo Tống Vy đi về một bên khác.

Khi đi, Tống Vy còn quay đầu hai lần.

Hai lần đều nhìn thấy Đường Mãnh vẫn đang nhìn bọn họ.

Ánh mắt đó cũng rất khiến cô nghi hoặc.

Theo lý mà nói, Đường Hạo Tuấn đích thân đưa ông ta lên pháp trường, ông ta nên hận bọn họ mới đúng.

Tuy nhiên cô không nhìn thấy ý hận trong ánh mắt của anh ta, mà chỉ có sự phức tạp.

Cô không biết tại sao Đường Mãnh lại như vậy, cũng không muốn nghĩ.

Bởi vì không có ý nghĩa, Đường Mãnh đã định là phải chết, đối với một người sắp chết, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy.

Nghĩ đến đây, Tống Vy quay đầu lại, không chú ý nữa.

Mà đằng sau, Đường Mãnh cũng thu hồi ánh mắt, chủ động để giám ngục đẩy lên xe cảnh sát.

Ba ngày sau, Đường Mãnh bị thi hành án.

Cũng là nhà họ Trương ra tay.

Đường Hạo Tuấn lo lắng năm sau thi hành án, Đường Hạo Minh sẽ ra tay.

Tuy Đường Hạo Minh không có tình cảm gì với Đường Mãnh, nhưng suy cho cùng là ba ruột, ai biết Đường Hạo Minh liệu có đột nhiên nhớ đến đoạn tình cảm này, muốn cứu Đường Mãnh không.

Cho nên Đường Hạo Tuấn bảo nhà họ Trương nhúng tay, thi hành án trước, giống như Tô Thu.

Sau khi Đường Mãnh chết, bà Đường cũng rời khỏi Giang Thành, trở về thành phố nhà mẹ sinh sống.

Đây là điều Trình Hiệp nói.

Khoảng thời gian này, tuy bà Đường đã không phải là người của nhà họ Đường nữa, nhưng Đường Hạo Tuấn vẫn phái người để mắt tới bà ta.

Vậy nên Trình Hiệp mới biết bà Đường rời khỏi rồi.

“Tổng giám đốc, liên quan tới toàn bộ tài sản dưới tên Đường Mãnh, tôi đã tính xong tất cả rồi, đây là số tổng, anh xem chút.” Trong phòng khách, Trình Hiệp đưa một xấp văn kiện cho Đường Hạo Tuấn.

Sau khi Đường Hạo Tuấn cầm lấy, Tống Vy ở bên cạnh cũng tò mò mà ngó qua, xem chung với anh.

Nhìn thấy tài sản lớn nhỏ bên trên, cô không nhịn được thốt lên: “Nhiều vậy, gấp mấy chục tài sản của Tống Huy Khanh.”

Đường Hạo Tuấn vừa lật văn kiện vừa giải thích: “Ông nội năm đó sau khi giao Đường Thị cho ba thì giao toàn bộ bất động sản cố định, đồ cổ, vàng bạc châu báu, tiền mặt dưới tên cho Đường Mãnh, nếu những thứ này đổi hết thành tiền mặt, cũng bằng một phần ba giá thị thường của tập đoàn Đường Thị.”

“Xịt...” Tống Vy hít một ngụm khí lạnh: “Một phần ba giá thị trường của tập đoàn Đường Thị, vậy chẳng phải là có 30 tỷ đô hay sao?”