Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 954




“Hạo Tuấn, cháu thả bác ra được không?” Bà Đường nhìn Đường Hạo Tuấn cầu xin.

Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Thả bà đi?”

“Đúng vậy, mọi việc đều do Đường Mãnh làm, bác không có làm gì cả, cháu không thể nhốt bác như thế này được, bác phải ra ngoài.” Bà Đường nói.

Đường Hạo Tuấn vẻ mặt vô cảm: “Đúng là bà không làm gì cả, tôi cũng sẽ thả bà đi, nhưng không phải lúc này.”

Nghe thấy anh sẽ thả mình ra, mắt Bà Đường sáng lên, sau đó lại nghe thấy anh nói không phải lúc này, hai mắt tối lại: “Vậy thì là lúc nào?”

“Chờ sau khi Đường Mãnh chết đi.” Đường Hạo Tuấn đáp từng chữ một.

Bà Đường rùng mình, toàn thân lạnh đi.

Sau khi Đường Mãnh chết?

Ai biết Đường Mãnh khi nào mới chết.



Lỡ đâu một hai năm nữa mới chết, vậy chẳng phải bà ta sẽ bị nhốt ở đây một hai năm sao?

Nghĩ đến đây, Bà Đường bất mãn, bà ta giơ tay ra, muốn nắm lấy cánh tay của Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn lùi lại một bước, tránh được.

Còn Bà Đường cũng bị vệ sĩ chặn lại, không thể lại gần Đường Hạo Tuấn.

“Hạo Tuấn, bác cầu xin cháu, đừng nhốt bác ở đây mãi, bác…”

“Được rồi, nếu như bà chỉ muốn tôi thả bà ra, tôi nói cho bà biết, không thể nào.”

Sắc mặt Bà Đường tái nhợt: “Nhưng bác đã bị giam lâu như vậy, nếu tiếp tục như thế, bác sẽ điên mất, hay là bác ly hôn với bác cả của cháu, sau khi ly hôn, bác không còn quan hệ gì với nhà họ Đường nữa, cháu cũng không cần nghĩ bác là vợ của Đường Mãnh mà nhốt bác lại, Hạo Tuấn, cháu thấy sao?”

Bà ta nhìn Đường Hạo Tuấn đầy mong đợi.

Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Bà muốn ly hôn với Đường Mãnh?”

“Đúng vậy, bác sớm đã muốn ly hôn với ông ta rồi.” Bà Đường gật đầu.

Trước đây, bà ta đúng là có yêu Đường Mãnh, cho nên khi Đường Mãnh tìm người phụ nữ khác, bà ta mới làm ầm ĩ sáng đêm.

Nhưng sau này, bản thân cũng tìm rất nhiều chàng trai trẻ khác ở ngoài, tình cảm của bà ta đối với Đường Mãnh cũng từ từ đặt xuống được.

Cho tới bây giờ, bà ta đã không còn một chút tình cảm nào với Đường Mãnh, vậy cho nên tại sao bà ta phải vì Đường Mãnh mà bị nhốt ở trong căn nhà tổ.

Bà ta muốn ly hôn, muốn rời khỏi nhà họ Đường.

Bà ta có tiền, sau khi ly hôn, có thể tự do tự tại kiếm thêm nhiều chàng trai trẻ khác? Cần gì phải chịu nhiều đau khổ vì Đường Mãnh như vậy.

“Hạo Tuấn, đây là mục đích thực sự mà bác gặp cháu, bác muốn ly hôn với Đường Mãnh.” Bà Đường bắt lấy cánh tay của vệ sĩ, kiên định lớn tiếng nói.

Đường Hạo Tuấn ban đầu còn ngạc nhiên, bây giờ đã không ngạc nhiên nữa.

Đường Mãnh sắp chết rồi, Bà Đường ly hôn cũng là chuyện thường tình.

“Bà không cần phải ly hôn với Đường Mãnh, sau khi ông ta chết, bà đương nhiên sẽ trở lại trạng thái độc thân.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng từ chối yêu cầu ly hôn của Bà Đường.

Bà Đường sửng sốt, sau đó xúc động: “Ai biết Đường Mãnh khi nào mới chết, bây giờ bác không thể chịu nổi thêm một giây nào nữa, bác muốn rời khỏi nhà họ Đường.”

Đường Hạo Tuấn nhìn bà ta như sắp phát điên, mím đôi môi mỏng: “Bà muốn ly hôn cũng được, nhưng tôi muốn biết tung tích của Đường Hạo Minh, bà là mẹ của anh ta, đương nhiên phải biết chứ đúng không?”

Bà Đường nghe thấy vậy, khuôn mặt nhăn lại một lúc: “Mẹ à? Tên đó còn chưa từng coi bác là mẹ, lúc nó vui vẻ, ngoan ngoãn gọi một tiếng mẹ, thật ra bác không hề có chỗ đứng nào trong lòng nó, cho nên làm sao bác biết nó đang ở đâu.”

“Bà không biết?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.

Bà Đường gật đầu: “Bác thực sự không biết, bác cũng không biết rõ nó như tưởng tượng của cháu, đối với đứa con trai này, bác thậm chí có thể nói rằng bác không hiểu gì về nó, cũng là lỗi của bác, trước đây bác chưa từng quan tâm tới nó, cho nên nó cũng không xem bác là mẹ.”

Trước đây bởi vì Đường Mãnh ngoại tình, bà ta cứ lo làm ầm ĩ, cứ lo đi bắt tiểu tam, vốn dĩ chưa nghĩ qua làm sao chăm sóc đứa con trai Đường Hạo Minh này.

Thậm chí bà ta còn trách mắng Đường Hạo Minh, cho rằng Đường Hạo Minh không giúp người mẹ này giữ chân trái tim của người ba, cho nên, bà ta đã đánh Đường Hạo Minh, cũng chửi qua Đường Hạo Minh.

Đợi đến khi sau này bà ta dần dần buông bỏ tình cảm với Đường Mãnh, nhớ đến đứa con trai này, muốn hàn gắn tình cảm mẹ con, mới phát hiện đã muộn rồi.

Trong lòng đứa con trai này đã không còn bà ta nữa, tuy rằng vẫn gọi bà ta một tiếng mẹ, nhưng bà ta biết rằng, trong lòng nó như một con rắn độc vậy, có thể bỏ rơi người mẹ này bất cứ lúc nào.

Cũng bởi vì vậy, sau khi nhận thức được điều này, ngoài miệng là bà ta vẫn còn quan tâm đứa con trai Đường Hạo Minh này, ngoài ra cũng không lo bất kỳ chuyện gì của con trai mình nữa, bởi vì bà ta cũng không thể lo được.

“Vậy thì bà làm mẹ thất bại thật đấy.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng chế giễu.

Bà Đường không nói gì.

Đúng vậy, rất thất bại.

Bà ta bị nhốt ở nhà tổ, Đường Mãnh bị bắt vào tù, bà ta không tin Đường Hạo Minh không biết chuyện này.

Nhưng Đường Hạo Minh hoàn toàn không có ý định cứu cha mẹ mình, không phải thất bại thì là gì.

Cho nên bây giờ bà ta đã hiểu rõ, chồng và con trai đều không đáng tin, chỉ có thể dựa vào bản thân và tiền của mình.

Ly hôn với Đường Mãnh, lấy của hồi môn của mình rời đi, tự do tự tại ở bên ngoài không tốt sao?

“Còn chuyện này tôi muốn biết nữa, mẹ tôi, tại sao lại giao bất động sản Duy Tâm cho Đường Hạo Minh?” Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm Bà Đường hỏi.

Thực ra trong lòng anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý Bà Đường không biết gì.

Dù sao Bà Đường cũng không hiểu gì Đường Hạo Minh, không biết cũng là chuyện thường tình.

Nhưng anh vẫn muốn thử.

“Duy Tâm?” Trên mặt Bà Đường lộ ra vẻ kinh ngạc: “Mẹ cháu thực sự giao Duy Tâm cho Hạo Minh rồi?”

Nhìn bộ dạng của Bà Đường, Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay, giọng điệu trở nên gấp gáp hơn rất nhiều: “Bà biết gì đúng không?”

“Bác ... bác không biết nhiều, bác chỉ biết rằng mẹ của cháu năm đó đúng là có nói sẽ giao Duy Tâm cho Hạo Minh, nhưng bác chỉ tưởng rằng bà ấy nói đùa, dù sao Duy Tâm cũng là của hồi môn của bà ấy, không ngờ rằng bà ấy làm thế thật.” Nói tới đây, khuôn mặt Bà Đường xuất hiện sự đố kỵ.

Đường Hạo Tuấn bắt lấy, siết tay càng chặt hơn: “Vì sao lại giao cho Đường Hạo Minh?”

“Bác không biết, nhưng bác đoán rằng là do mẹ cháu rất yêu thương Hạo Minh.” Bà Đường nhìn anh: “Cháu từ nhỏ đã ở bên ông cụ Đường, hoặc không thì ra nước ngoài học tập, rất ít khi ở nhà, mà trong khoảng thời gian mười mấy năm cháu không ở nhà, là Hạo Minh ở bên cạnh mẹ cháu, mẹ cháu đối xử với Hạo Minh rất tốt, gần như xem Hạo Minh là con trai mình, còn Hạo Minh cũng rất thương mẹ cháu….”

Bà ta rõ ràng mới là mẹ ruột của Hạo Minh, nhưng trong mắt Hạo Minh, lại xem người phụ nữ Lục Linh ấy là mẹ.

Đôi mắt của Đường Hạo Tuấn đột nhiên có chút đờ đẫn sau khi nghe xong lời nói của Bà Đường.

Trong hơn mười năm không ở bên cạnh cha mẹ, thì ra là Đường Hạo Minh đã ở bên cạnh hai người.

Đường Hạo Minh khiến mẹ cảm nhận được niềm hạnh phúc đáng lẽ phải có khi làm mẹ, vậy mẹ mới giao Duy Tâm cho Đường Hạo Minh?

Nếu nghĩ như vậy, thì mọi chuyện đã thông suốt.

Nhìn Đường Hạo Tuấn mất tập trung, Bà Đường lại nói: “Hạo Tuấn, những gì nên nói bác đã nói rồi, còn chuyện bác ly hôn….”

“Được rồi, bà muốn ly hôn, tôi đồng ý, tôi sẽ kêu Trình Hiệp đưa bà đến gặp Đường Mãnh ở nhà giam.” Đường Hạo Tuấn hơi cụp mi xuống, giọng nói có chút khàn khàn.

Bà Đường nghe vậy liền vui vẻ cười nói: “Cảm ơn Hạo Tuấn, cảm ơn Hạo Tuấn.”

Đường Hạo Tuấn không đáp lại, xoay người rời đi, đi về phía căn phòng.

Bước đến cửa phòng, cửa đang mở.

Hai đứa trẻ đang ngồi trên thảm với đồ chơi xung quanh, Trình Hiệp cầm đồ chơi, đang chơi rất vui với hai đứa trẻ.

Còn Tống Vy đang đứng trước cửa sổ sát đất, quay lưng với anh, nói chuyện điện thoại với người khác.

“Ba.” Tống Hải Dương phát hiện Đường Hạo Tuấn trước, cười rồi kêu lên một tiếng.

Sau đó Tống Dĩnh Nhi cũng gọi theo.

Tống Vy sau khi nghe thấy, bỏ điện thoại xuống, quay người lại, cười với người đàn ông: “Anh về rồi à?”