“Vậy sao?” Tống Vy cắn môi: “Vậy rất tốt.”
“Chị, chị muốn đi nhìn ông ta chứ?” Tống Kim nhìn cô hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Không, cứ sắp xếp nhà tang lễ đến là được rồi, chị không nhìn đâu.”
“Cũng tốt, vậy em liên lạc với nhà tang lễ.” Tống Kim nói.
Tống Vy ừ một tiếng, không nói nữa.
Sau đó, cô liền cùng Đường Hạo Tuấn rời đi bệnh viện, quay về biệt phủ nhà họ Đường.
Tống Kim xử lý chuyện hậu sự cho Tống Huy Khanh rất nhanh, ngày hôm sau Tống Huy Khanh đã hỏa táng rồi, nhưng tro cốt vẫn chưa đem về, để lại nhà hỏa táng.
Đường Hạo Tuấn đưa cho Tống Vy một phần văn kiện.
Tống Vy nghi hoặc nhận lấy: “Đây là gì?”
“Hợp đồng mộ của Tống Huy Khanh, mộ cạnh mẹ vợ vốn đã bị người ta mua rồi, anh kêu Trình Hiệp liên lạc với người mua, để họ chuyển nhượng lại với giá gấp đôi.” Đường Hạo Tuấn ngồi xuống cạnh cô, nói.
Tống Vy xoa trán: “Thì ra là anh kêu Trình Hiệp mua à, em còn cho rằng là người khác mua chứ.”
Cô vừa rồi đã liên lạc với phía nghĩa trang, muốn mua phần mộ cạnh mẹ.
Kết quả phía nghĩa trang nói với cô, phần đất đó sớm đã bị người ta mua rồi.
Cô không dễ dàng gì mới thông qua nghĩa trang tìm thấy người mua đó, không nghĩ tới họ lại nói với cô, phần mộ đó lại vừa chuyển nhượng cho người khác rồi.
Ngoằn ngoèo khúc khuỷu, lại là Đường Hạo Tuấn giành với cô.
“Ừ, hôm qua sau khi em đồng ý yêu cầu của Tống Huy Khanh, anh liền cho Trình Hiệp sắp xếp.” Đường Hạo Tuấn cầm ly của cô lên, uống ngụm nước.
Tống Vy lật mở hợp đồng: “Lát nữa em chuyển tiền cho anh.”
Sắc mặt Đường Hạo Tuấn đen lại: “Không cần, anh là chồng em, em trả tiền cho anh?”
“Chuyện này không giống, nếu anh mua cho mẹ em, em sẽ không đưa anh tiền, nhưng phần mộ này là mua cho Tống Huy Khanh.” Tống Vy đáp.
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Vậy cũng không cần chuyển cho anh, cứ chuyển cho quỹ từ thiện dưới trướng Đường thị là được rồi.”
“Cũng được, xem như tích chút âm đức cho Tống Huy Khanh đi.” Tống Vy gật đầu.
Lúc này, Tống Kim đi tới: “Chị, vừa rồi có luật sư gọi điện thoại cho em, nói muốn gặp chúng ta.”
“Luật sư?” Tống Vy nghi hoặc nhìn cậu: “Luật sư gì? Của ai?”
“Ông ta nói là Tống Huy Khanh kêu ông ta tới.” Tống Kim đáp.
Đường Hạo Tuấn mỉm cười: “Xem ra Tống Huy Khanh có di vật gì muốn cho hai người.”
Tống Vy cau mày: “Ai thèm di vật của ông ta.”
“Vậy có kêu luật sư tới không chị?” Tống Kim nhỏ giọng hỏi.
Tống Vy khép hợp đồng trong tay lại, đặt lên bàn trà trước mặt: “Kêu ông ta tới đi, chị cũng muốn xem xem, Tống Huy Khanh rốt cuộc kêu ông ta tới làm gì.”
“Dạ.” Tống Kim gật đầu, lấy điện thoại ra, gọi lại số luật sư.
Khoảng một tiếng sau, luật sư tới.
“Đường tổng, mợ Đường, cậu Tống” Luật sư lịch sự chào hỏi ba người.
Tống Vy chỉ đối diện: “Luật sư Vương, mời ngồi.”
“Cảm ơn mợ Đường.” Luật sư Vương bình thản ngồi xuống.
Đường Hạo Tuấn nhìn ông ta: “Tôi biết ông, ở thành phố Giang cũng khá nổi tiếng, sở trường nhất là kiện cáo tranh chấp di sản, cho nên ông đến có liên quan tới di sản của Tống Huy Khanh?”
Luật sư Vương đẩy gọng kính, cười gật đầu: “Đường tổng nói không sai, lần này tôi tới quả thực là vì di sản của ông Tống.”
“Thật bị anh đoán trúng rồi.” Cùi trỏ Tống Vy chọt vào người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông cong môi: “Rất đơn giản, Tống Huy Khanh cũng chết rồi, nhưng trước khi chết ông ta lại sắp xếp luật sư, ngoại trừ vì chút di sản di vật, còn có thể vì sao.”
“Luật sư Vương, ông ta định sắp xếp di sản của mình thế nào?” Bên cạnh, Tống Kim rót ly trà cho luật sư Vương, hỏi.
Luật sư Vương lấy xấp văn kiện trong túi công văn của mình ra: “Đây chính là tất cả tài sản cá nhân của ông Tống, bảy căn nhà, hai tòa biệt thự, sáu cửa hàng, cùng một số đồ cổ đáng giá và tiền mặt, các vị có thể đọc trước một chút.”
Tống Vy nghe thấy Tống Huy Khanh lại có nhiều bất động sản như vậy thì rất kinh ngạc: “Xem ra lúc xí nghiệp Tống thị phá sản, tài sản trong tay ông ta còn nhiều hơn tưởng tượng của em.”
“Cũng không lạ, đây đều là tài sản Tống Huy Khanh mua trước khi phá sản, hơn nữa ông ta phá sản là vì anh chèn ép, không phải do bất ổn tài chính, cho nên sau khi phá sản vẫn có thể giữ lại tài sản trước đó, cũng rất bình thường.” Đường Hạo Tuấn lật xem danh sách cổ đông, nói.
Nếu Tống Huy Khanh phá sản bởi hỗn loạn tài chính, thì những thứ này sớm đã bị ngân hàng thu đi hết lúc phá sản rồi.
“Luật sư Vương, ông ta định đưa những thứ này cho ai?” Tống Vy đặt thống kê bất động sản trong tay xuống, hỏi.
Tống Kim cũng nhìn luật sư Vương.
Luật sư Vương đáp: “Ông Tống nói, bảy căn nhà, năm căn cho cậu Tống, hai căn cho mợ Đường, biệt thự mỗi người một căn, còn có đồ cổ, 70% cho cậu Tống, 30% cho mợ, về phần tiền mặt, mợ và cậu Tống mỗi người một nửa. Đương nhiên, mợ cũng đừng cảm thấy ông Tống phân chia không công bằng, ông ấy chia như vậy cũng có nguyên nhân.”
“Nguyên nhân gì mà không công bằng như vậy?” Tống Vy nghe thấy phân chia, còn chưa cảm thấy không vui, Tống Kim lại đã không vui rồi.
Trong lòng cậu, chị giống với cậu.
Cho nên muốn chia, chị em họ cũng nên như nhau mới đúng.
“Được rồi Kim, em đừng giận, nghe luật sư Vương nói thế nào trước.” Tống Vy vỗ vai Tống Kim, hơi buồn cười, trong lòng cũng có chút cảm động.
Em trai suy nghĩ cho cô như vậy, sao cô không cảm động chứ.
Ngay cả Đường Hạo Tuấn cũng đánh giá cao Tống Kim hơn.
Rõ ràng Tống Kim đạt được nhiều di sản như vậy, nhưng cậu lại không vui mừng nhận lấy, ngược lại còn muốn chia đều với Tống Vy.
Em trai như vậy, quả thực không nhiều.
Anh biết, bất kể là hào môn, hay gia đình bình thường, rất nhiều anh chị em tình cảm rất tốt, cũng sẽ vì tài sản mà làm loạn anh chết tôi sống.
Dù không làm loạn, có được tài sản nhiều hơn, cũng sẽ không muốn chia đều với anh chị em, dù sao chuyện có lợi cho bản thân, tại sao muốn chia ra chứ?
Cho nên Tống Kim có thể làm vậy, anh đương nhiên sẽ xem trọng.
“Ông Tống nói, mợ Đường bây giờ có gia đình rồi, hơn nữa còn rất có tiền, cũng không cần lo lắng cuộc sống sau này, nhưng cậu Tống không như vậy, cậu ấy sức khỏe không tốt, còn chưa kết hôn, cho nên ông ấy mới nghĩ cho cậu Tống nhiều hơn một chút, hi vọng mợ Đường đừng giận.” Luật sư Vương truyền đạt suy nghĩa của Tống Huy Khanh tới mọi người.
“Tôi sẽ không giận, ông ta chia như vậy rất phù hợp, nhưng phần của tôi thì không cần, đều cho Kim.” Tống Vy đẩy văn kiện trên bàn đến trược mặt Tống Kim.
Tống Kim sững sốt: “Chị, chị không cần?”
“Chị em không dùng đến.” Tống Vy còn chưa đáp, Đường Hạo Tuấn đã ôm eo cô, mở miệng trước: “Thứ chị em muốn, anh đều sẽ cho cô ấy, hơn nữa em cảm thấy những thứ này, anh nhìn trúng?”
Đường Hạo Tuấn ghét bỏ nhìn chồng văn kiện.
Khóe miệng Tống Kim giật giật.
Được, anh rể có tiền, không nhìn trúng cũng bình thường.
Nhưng mà…
“Chị, đây là ông ta cho chị, em không thể nhận, hơn nữa em cũng hi vọng chị nhận, nếu chị không muốn, thì cho Dĩnh Nhi và Hải Dương đi, cứ xem như là người ông ngoại không tận chức tặng cho chúng.” Tống Kim nghiêm túc nói.
Tống Vy giật giật khóe miệng, như bị thuyết phục.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn đẩy văn kiện về, chỉ để lại hai căn nhà: “Chị lấy hai căn này là được rồi, cho Hải Dương và Dĩnh Nhi, những cái khác em nhận đi, xem như chị cho em.”
“Chị…”
“Nghe lời!” Tống Vy xụ mặt cắt ngang cậu.