“Là tôi.” Tống Vy đứng ở đối diện cách bà ta hai ba mét, mỉm cười gật đầu.
Tô Thu nhìn nụ cười trên mặt Tống Vy, cứ như chịu kích thích gì đó, bà ta lập tức giương nanh múa vuốt muốn nhào tới, xé rách mặt Tống Vy.
Nhưng vừa cử động đã bị hai cảnh sát nữ giữ chặt lại.
Một nữ cảnh sát trong đó thẳng tay dùng gậy cảnh sát gõ lên người bà ta, nhắc nhở bà ta bình tĩnh lại.
Tô Thu đau đến nỗi không dám làm càn nữa, chỉ dám trừng hai mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tống Vy, như thể muốn chọc thủng người Tống Vy.
“Chính mày, nếu không phải mày dẫn theo cảnh sát tới thì tao cũng sẽ không bị bắt!” Khóe mắt Tô Thu như muốn nứt toác ra.
Tất cả là tại con Tống Vy khốn kiếp này hại.
Nếu con khốn này không dẫn cảnh sát tới, cảnh sát sẽ không nhìn thấy bà ta xuống tay với Tống Huy Khanh, sau đó bắt tại trận.
Đều tại Tống Vy, là Tống Vy hại bà ta!
“Bà nói không sai, là tôi dẫn người tới, nhưng không phải tôi muốn dẫn, mà là hôm qua Tống Huy Khanh bảo tôi hôm nay dẫn người tới.” Nụ cười trên mặt Tống Vy vẫn không thay đổi.
“Không thể nào.” Tô Thu phản bác theo bản năng.
Tống Vy vuốt tóc: “Sao lại không thể? Bà đừng quên, hôm qua Tống Huy Khanh liên lạc với bà, muốn bà hôm nay tới gặp ông ta, mà ngay hôm trước bà gọi điện thoại cho Lâm Quốc Thần, bại lộ chuyện bà cặp kè với Lâm Quốc Thần. Thế nên bà nghĩ xem, vì sao Tống Huy Khanh không chất vấn bà về chuyện hôm đó mà hôm qua lại gọi điện thoại cho bà để bà tới gặp ông ta chứ.”
Rất rõ ràng, Tống Huy Khanh đang tính kế Tô Thu, muốn Tô Thu bị bắt.
Tô Thu không hề ngốc, bị Tống Vy nói tới vậy, lập tức hiểu ra, hét chói tai như phát điên: “A a a! Tống Huy Khanh, ông gài bẫy tôi!”
Đúng vậy, hôm trước Tống Huy Khanh đã phát hiện ra chuyện của bà ta và Lâm Quốc Thần, nhưng lúc đó Tống Huy Khanh lại không chất vấn bà ta vì sao lại phản bội ông ta.
Hôm qua cũng không, chỉ gọi điện bảo bà ta tới gặp ông ta.
Bà ta không nghĩ nhiều, thế nên hôm nay bèn tới, nhưng không ngờ tất cả là cái bẫy của Tống Huy Khanh, mà bà ta còn ngu ngốc nhảy vào.
Tô Thu hối hận, hối hận vì sao hôm qua khi mình nhận được điện thoại của Tống Huy Khanh, không thèm suy nghĩ vì sao Tống Huy Khanh không chất vấn bà ta trong điện thoại mà một mực muốn gặp mặt hỏi.
Hiện giờ bà ta mới hiểu, ông ta muốn chọc giận bà ta, khiến bà ta nổi lên sát ý, khiến bà ta xuống tay với ông ta, sau đó bị cảnh sát mà Tống Vy dẫn tới nhìn thấy, và thế là bà sẽ không chạy được nữa.
Tô Thu giận run cả người, không thể chấp nhận việc mình bại dưới tay lão già vô dụng Tống Huy Khanh kia!
“Hừ, dù tôi bị ông ta gài bẫy thì có sao, các người cũng đừng đắc ý, lão già Tống Huy Khanh đó không sống được lâu đâu, chờ ông ta chết, tôi sẽ có thể ra ngoài tự do tự tại.” Tô Thu đắc ý nhìn Tống Vy.
Nụ cười của Tống Vy vẫn không thay đổi, nhưng khi nhìn vào mắt bà ta lại cảm thấy chút thương hại: “Tiếc quá, bà không ra được đâu.”
“Không thể nào, dù tôi xuống tay với Tống Huy Khanh nhưng Tống Huy Khanh không chết, tôi ra tay chưa thành công, phán cũng chỉ mấy năm, tôi vẫn có thể ra ngoài.” Tô Thu quát.
“Tôi nói, bà không ra được, bởi vì bà sắp bị phán tử hình rồi. Bà cho rằng bà giết mẹ tôi, hạ độc Tống Huy Khanh, còn muốn bóp chết Tống Huy Khanh mà chỉ đơn giản phải ngồi tù mấy năm thôi sao? Tôi nói cho bà biết, không có chuyện đó đâu, tội chồng tội như vậy, bà chắc chắn phải chết!” Tống Vy lạnh lùng nói.
Mặt mũi Tô Thu trắng bệch.
Tử hình?
Bà ta không thể chấp nhận hai chữ này.
Bà ta nuốt nước miếng, cảm xúc kích động nói: “Không thể nào, các người có chứng cứ gì là tôi làm những việc này.”
Tống Vy cười: “Đương nhiên tôi có chứng cứ, từ sau khi tôi phát hiện chuyện của bà và Lâm Quốc Thần, tôi vẫn luôn để ý các người, dù sau đó tôi không có thời gian, Đường Hạo Tuấn vẫn phái người theo dõi hai người, thế nên tôi đã biết âm mưu hạ độc Tống Huy Khanh của bà và Tống Huy Khanh ngay từ đầu, bèn thu thập chứng cứ.”
Đồng tử Tô Thu co rụt lại: “Cái gì? Cô biết ngay từ đầu rồi?”
“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu.
Tô Thu đột nhiên nở nụ cười: “Ha ha ha… Tống Vy, cô đúng là lòng dạ sắt đá, cô đã biết ngay từ đầu mà lại không ngăn cản, cứ như vậy trơ mắt nhìn tôi hạ độc ba cô, ba con các người đúng là thú vị, ha ha ha…”
Tống Vy nghe bà ta chế giễu, vẻ mặt không chút thay đổi: “Bà nói không sai, đúng là tôi có lòng dạ sắt đá, ngay từ đầu tôi chưa từng nói tôi là người tốt, tôi chỉ không ra tay với người khác thôi. Nhưng nếu có người ra tay với tôi, tôi cũng sẽ đáp trả, Tống Huy Khanh làm tổn thương chúng tôi như vậy, vì sao tôi phải cứu ông ta, đây là kết cục của ông ta, còn bà…”
Tống Vy siết chặt lòng bàn tay: “Kết cục của bà cũng sắp tới rồi, trong tay tôi có chứng cứ bà đẩy mẹ tôi xuống lầu, là Tống Huy Khanh cho tôi. Bà còn không biết bà lén lấy trộm đồ trong phòng sách của Tống Huy Khanh, bị ông ta phát hiện nên ông ta đã lắp camera quanh phòng sách mà không nói cho bà, cảnh tượng bà đẩy mẹ tôi xuống lầu đều đã bị camera quay lại cả rôi.”
“Cái gì?” Trong đầu Tô Thu oanh lên một tiếng như sét đánh, khiến bà ta sững sờ cả người.
Cảnh bà ta đẩy Lưu Mộng xuống đã bị camera quay lại!
Còn là camera Tống Huy Khanh lắp.
“Tống Huy Khanh âm thầm giấu video trong két sắt ngân hàng, chính là nghĩ một ngày nào đó sẽ có tác dụng, nhưng không ngờ ông ta đoán chuẩn, bà hạ độc ông ta, hại ông ta gần chết, mà Tô Thu bà cũng vì chứng cứ lúc trước của ông ta mà sắp bị phán tử hình. Hai người quả đúng là trời sinh một cặp.” Tống Vy cười khẩy.
Toàn thân Tô Thu run lẩy bẩy, nỗi sợ cùng cực như trời non lấp biển ập tới, ép bà ta tới mức không thở nổi.
Bà ta không thể ngờ được, Tống Huy Khanh mà bà ta vẫn luôn coi thường lại có thể làm như vậy.
Bà ta vẫn luôn cho rằng bà ta hạ độc Tống Huy Khanh, Tống Huy Khanh sẽ nhanh chóng bị bà ta hại chết, ngày tháng tốt đẹp của bà ta sắp tới rồi.
Nhưng thứ tới với bà ta không phải ngày tháng tốt đẹp như bà ta nghĩ, mà lại là tử hình.
Buồn cười nhất là, bà ta cho rằng Tống Huy Khanh là nhân vật nhỏ bà ta có thể giết chết bất cứ lúc nào, lại không ngờ mình cũng là nhân vật nhỏ Tống Huy Khanh có thể giết chết bất cứ lúc nào trong lòng bàn tay.
Thậm chí nhân vật nhỏ như bà ta còn nhỏ hơn cả Tống Huy Khanh.
“Ha ha ha…” Tô Thu lại một lần nữa cười phá lên, tiếng cười bi ai thê lương vô cùng.
Tống Vy lạnh lùng nhìn bà ta một lát, xoay người đi về phía Đường Hạo Tuấn.
Anh vẫn đang chờ cô.
“Tống Vy, cô đừng đi, cô đừng đi!” Tô Thu cào xé ruột gan gọi Tống Vy từ phía sau.
Bước chân Tống Vy không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã không nghe thấy giọng Tô Thu nữa.
Tô Thu đã bị dẫn lên xe cảnh sát.
“Nói xong rồi à?” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy đi tới.
Tống Vy gật đầu: “Xong rồi.”
“Chúng ta về thôi.” Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay cô, cũng không hỏi rốt cuộc cô nói gì với Tô Thu.
Tống Vy cũng không chủ động nói với anh, để anh đưa mình về nhà.
Buổi tối Trình Hiệp tới biệt thự: “Tổng giám đốc, đã sắp xếp xong cho Lâm Đông Đông rồi.”
Nghe vậy, Tống Vy buông ly sữa bò trong tay ra: “Ông xã, anh sắp xếp cho Lâm Đông Đông rồi ư?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Mấy người Tô Thu đều đã bị bắt hết, đứa trẻ không ai chăm sóc, hơn nữa nó vô tội, nên anh cho người sắp xếp một chút.”
Tống Vy bừng tỉnh: “Anh nói cũng phải, gần đây chỉ nghĩ tới việc xử lý đám Tô Thu mà quên mất đứa bé đó, anh sắp xếp thế nào?”
“Đưa tới trại trẻ mồ côi, đợi ba năm sau Lâm Quốc Thần ra ngoài rồi tính tiếp.”
Tống Vy gật đầu: “Vậy cũng được.”
Lâm Đông Đông cũng không phải con cháu nhà họ Tống, đương nhiên cô và Tiểu Kim sẽ không đón nhận.
Tô Thu bị tử hình, Tống Huyền phải ở trong bệnh viện tâm thần cả đời, đều không thể chăm sóc được cho Lâm Đông Đông.
Vậy chỉ còn cách đưa tới trại trẻ mồ côi, chờ Lâm Quốc Thần ra ngoài.
Có lẽ, sắp xếp như vậy là phù hợp nhất với Lâm Tùng Tùng.