Sau khi dỗ hai đứa trẻ ngủ, trời đã khuya.
Tống Vy về phòng trước, Đường Hạo Tuấn vẫn chưa về.
Không còn cách nào, cô đành đóng cửa phòng, đi tới phòng sách.
Tới bên ngoài phòng sách, Tống Vy giơ tay gõ cửa.
“Dì Vương à? Vào đi.” Giọng nói mệt mỏi của Đường Hạo Tuấn truyền tới từ bên trong.
Tống Vy mở cửa ra đi vào: “Là em.”
Đường Hạo Tuấn ngồi sau bàn làm việc, nghe thấy giọng cô, anh ngẩng đầu lên: “Vẫn chưa ngủ à?”
“Anh vẫn chưa về phòng, em ngủ thế nào được.” Tống Vy đóng cửa lại rồi đi tới: “Vẫn chưa đỡ hơn à?”
Đường Hạo Tuấn giữ chặt cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống đùi mình: “Đỡ rồi, anh chỉ đang nghĩ rốt cuộc Lâm Giai Nhi dùng cách gì dẫn ba mẹ anh tới con đường đó, sau đó lợi dụng Đường Mãnh hại chết họ.”
“Nếu không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, sau khi bắt được Lâm Giai Nhi, không phải sẽ biết cả sao?” Tống Vy nâng mặt anh lên khẽ xoa.
Đường Hạo Tuấn nắm lấy tay cô: “Em thì sao, em đã đỡ chưa?”
Tống Vy sững người.
Cô biết anh đang hỏi về đoạn trích xuất camera cô nhìn thấy vào ban ngày.
Đoạn video đó khiến cô biết rốt cuộc mẹ chết như thế nào, vì thế cảm xúc của cô lại sụp đổ thêm lần nữa.
Bởi vậy hiện giờ anh đang quan tâm cô, liệu đã thoát khỏi cảm giác đó chưa.
Tống Vy ôm cổ Đường Hạo Tuấn: “Có anh ở bên cạnh, đương nhiên em đỡ rồi.”
Không thoát ra thì có thể thế nào? Mẹ đã chết rồi, không thể sống lại.
Thế nên so với thương tâm khổ sở, chi bằng nghiêm túc báo thù cho mẹ.
“Anh cũng vậy, may mà có em.” Đường Hạo Tuấn lẳng lặng ôm Tống Vy, đặt cằm trên vai cô, nói với giọng dịu dàng.
Cũng nhờ có cô luôn bên cạnh an ủi anh, khuyên nhủ anh.
Nếu không có cô, anh nghĩ anh sẽ không bình tĩnh như vậy, khi biết ba mẹ bị Đường Mãnh và Lâm Giai Nhi hại chết, anh sẽ lập tức ăn miếng trả miếng, giết chết Đường Mãnh và Lâm Giai Nhi.
Nhưng vì cô và hai đứa trẻ, anh mới kìm nén tâm lý muốn trả thù tàn khốc này.
Nếu không, anh vào tù, cô và hai đứa trẻ phải làm sao đây?
Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng cắn vào cổ Tống Vy: “Bà xã, anh vẫn chưa từng nói cảm ơn với em, cảm ơn em đã xuất hiện, nếu không anh cũng không biết hiện giờ anh sẽ ra sao nữa.”
Có lẽ sẽ biến thành một người không có tình cảm, chỉ biết trả thù.
Hoặc là một người máy chỉ biết kiếm tiền.
Tống Vy vỗ lưng người đàn ông: “Được rồi, sao đột nhiên lại sến súa vậy, em không quen chút nào.”
Đường Hạo Tuấn khẽ cười một tiếng, tiếp tục cắn cổ cô.
Tống Vy cảm thấy hơi ngứa, không nhịn được mà đẩy anh ra: “Được rồi, đừng cắn nữa, mau buông ra đi, ngứa quá!”
Đường Hạo Tuấn không buông, ngược lại còn tiếp tục cắn xuống cổ, nhanh chóng tới chỗ xương quai xanh, giọng nói trầm thấp, khàn khàn: “Chắc cũng đã đến lúc rồi.”
“Đến lúc gì?” Tống Vy ngẩn người, bống chốc không hiểu.
Đường Hạo Tuấn tạm thời buông cổ cô ra, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt u ám: “Ba tháng, bác sĩ nói ba tháng đứa bé sẽ ổn định, em cũng có thể cùng anh rồi.”
Mặt Tống Vy lập tức đỏ lên, vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Không phải anh vẫn luôn đếm ngày đấy chứ?”
Đường Hạo Tuấn khẽ hừ một tiếng, ngầm thừa nhận.
Tống Vy dở khóc dở cười: “Anh đúng là…”
“Cùng anh.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô, ngắt lời cô.
Tống Vy nhìn khát vọng trong mắt anh, đương nhiên biết ba tháng này, anh cũng chịu đựng rất nhiều.
Hơn nữa là người trưởng thành, bản thân cô cũng có dục vọng, thế nên lúc này cô cũng không từ chối.
Tống Vy thở dài: “Anh chú ý một chút.”
Thấy cô đồng ý, đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ cong lên: “Yên tâm, anh sẽ nhẹ nhàng.”
Dứt lời, anh bế cô lên, đi tới bên cạnh sofa.
Đường Hạo Tuấn quả nhiên nhẹ nhàng như anh nói.
Tống Vy không cảm thấy bụng có gì khác thường.
Bởi vậy có thể thấy, ngoại trừ đếm ngày, anh còn chuẩn bị rất nhiều cho việc kiểm soát sức lực.
Tống Vy mệt đến nỗi ngủ thiếp đi.
Đường Hạo Tuấn bế cô về phòng, đặt cô lên giường, sau khi đắp chăn đàng hoàng, anh lấy bật lửa và thuốc lá trong ngăn kéo ra, đi tới ban công.
Anh ngây người ở ban công hồi lâu, gọi hai ba cuộc điện thoại rồi mới đi tới phòng tắm để gột rửa mùi thuốc lá, sau đó trở lại giường, ôm Tống Vy ngủ.
Ngày hôm sau.
Theo lời Tống Huy Khanh nói, Tống Vy tới cục cảnh sát, sau đó một giờ chiều dẫn theo hai ba cảnh sát tới bệnh viện cùng Tống Kim.
Đường Hạo Tuấn không đi, tập đoàn Đường Thị có một số việc, anh tạm thời không tới được, xử lý xong việc anh mới có thể tới.
Khi tới bệnh viện mới có một giờ năm mươi phút.
Tống Kim nhìn về phía Tống Vy: “Chị, có vào không?”
Tống Vy nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu: “Tống Huy Khanh bảo hai giờ thì cứ hai giờ đi, dù sao cũng chỉ mười phút, không lâu lắm, chúng ta lên tầng chờ đi.”
“Được.” Tống Kim gật đầu, sau đó đi tới thang máy cùng mấy cảnh sát.
Rất nhanh đã tới tầng có phòng bệnh của Tống Huy Khanh.
Tống Vy và bốn người còn lại ra khỏi thang máy, đứng trên hành lang cách phòng bệnh của Tống Huy Khanh không xa, nhìn đồng hồ, đợi tới hai giờ mới đi vào.
Mà lúc này Tống Huy Khanh ở trong phòng bệnh.
Tô Thu đứng trước giường bệnh, đối diện tầm mắt với Tống Huy Khanh.
Tống Huy Khanh yếu ớt thất vọng chất vấn: “Vì sao? Tôi đối xử với bà không tốt sao? Vì sao bà lại phản bội tôi?”
Bản thân Tô Thu có chút chột dạ, nghe thấy ông ta nói lời này, trong lòng lại càng trống rỗng: “Ông đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi không yêu ông, từ trước tới giờ tôi đều không yêu ông, người tôi yêu luôn là Quốc Thần.”
“Vậy hơn hai mươi năm trước, vì sao lại muốn quyến rũ tôi?” Tống Huy Khanh trừng to mắt, tức giận nhìn bà ta.
Đúng vậy, hơn hai mươi năm trước, ông ta ngoại tình với Tô Thu, nhưng là Tô Thu chủ động tới tìm ông ta.
Ngày đó, một dự án ông ta phụ trách xảy ra sai sót, Lưu Mộng rất tức giận, sau đấy liền nhận lấy vụ đó, những cổ đông khác của xí nghiệp cũng rất ủng hộ cách làm của Lưu Mộng, hơn nữa còn chỉ trích ông ta vì sao ngay từ đầu không giao cho Lưu Mộng làm mà cứ khăng khăng đòi tự làm, kết quả không có thành tích còn để xảy ra chuyện.
Ông ta cảm thấy vô cùng mất mặt vì chuyện này, cảm thấy cực kỳ tổn thương lòng tự trọng của một người đàn ông, thấy những cổ đông đó đều đang chê thường ông ta, khinh thường ông ta, ngay cả vợ mình cũng không bằng.
Thế nên ông ta tức giận, đi tới hộp đêm, uống rượu với mấy tên bạn, cũng gặp Tô Thu ở đó.
Tô Thu trẻ đẹp, dịu dàng biết điều, quyến rũ mị hoặc, là những điều người phụ nữ mạnh mẽ như Lưu Mộng mãi mãi không làm được.
Ông ta cảm thấy phụ nữ phải giống Tô Thu. Phụ nữ ấy mà, nên hầu hạ đàn ông, cần gì phải ra thương trường cạnh tranh với đàn ông làm gì, hơn nữa Lưu Mộng biết rõ ông ta sĩ diện nhưng trước mặt nhiều cổ đông như vậy lại không cho ông ta chút mặt mũi nào.
Sau đó ông ta nổi lên dã tâm muốn trả thù, trước sự quyến rũ của Tô Thu, đã ngoại tình cùng bà ta.
Sau khi làm vậy, ông ta có chút hoảng loạn, căng thẳng, lo bị Lưu Mộng biết, nhưng lại thấy kích thích khi phản bội vợ hơn, thậm chí ngoài sự kích thích ra còn có cảm giác ưu việt đáng xấu hổ nữa. Lưu Mộng, nếu bà đã không nể mặt tôi thì cũng đừng trách tôi cắm sừng bà.
Mà cảm giác kích thích và ưu việt này sẽ khiến người ta nghiện, mỗi lần cảm thấy không ưng ý Lưu Mộng, ông ta sẽ tìm tới Tô Thu, ở bên Tô Thu ông ta mới có thể làm một người đàn ông kiêu ngạo, mới có thể cảm nhận được thế nào gọi là chủ nhà, đó chính là những cảm giác ông ta từng trải qua với Tô Thu.
Nhưng ông ta không ngờ, Tô Thu lại nói với ông ta rằng mình chưa từng yêu ông ta!