Nghe thế, Đường Hạo Tuấn và Tống Vy liếc nhìn nhau, còn gì khó hiểu nữa đâu.
Bà Lý trước mặt đây biết đôi chút bí mật.
“Quả nhiên bà biết Lâm Giai Nhi có liên quan đến cái chết của ba mẹ tôi.” Ánh mắt Đường Hạo Tuấn đầy lạnh lùng, nhìn chằm chằm bà Lý.
Bà ấy cúi đầu: “Phải, tôi biết.”
“Bà còn cố tình che giấu, chỉ nói với hai người kia là Lâm Giai Nhi hại chết người mà chẳng nói cô ta hại chết ai.” Tống Vy nói.
Bà Lý che mặt nức nở: “Thành thật xin lỗi! Bởi vì lúc ấy tôi không thể nói, cũng không dám nói. Đêm đó tôi tham gia một buổi tiệc, uống nhiều rượu nên hơi chóng mặt, đành đến vườn hoa hóng gió cho tỉnh táo. Sau đó thì nghe được cuộc đối thoại của bà Lâm và Lâm Giai Nhi.”
“Xin bà Lý hãy nói rõ!” Tống Vy nắm chặt bàn tay Đường Hạo Tuấn, giọng điệu cầu cạnh.
Bà ấy gật đầu: “Tôi sẽ nói. Dẫu sao hai người cũng đã đến tìm, tôi biết có giấu cũng chẳng thể được nữa. Tôi sẽ kể hết mọi thứ tôi biết cho hai người. Đêm hôm đó tôi nghe bà Lâm chất vấn rằng tại sao Lâm Giai Nhi lại hại chết cậu mợ hai Đường. Lâm Giai Nhi nói vì mợ hai Đường phát hiện ra bộ mặt thật của mình, đồng thời muốn xóa bỏ quan hệ mẹ con nuôi nên Lâm Giai Nhi mới quyết định ra tay.”
“Hóa ra là thế.” Tống Vy cắn môi.
Cũng bởi vì mẹ phát hiện ra bộ mặt thật của Lâm Giai Nhi mà cô ta xuống tay, một con quỷ như vậy lại có thể sống đến tận giờ.
Đường Hạo Tuấn siết chặt nắm đấm, cả người phát ra sát ý nồng đậm.
Anh không ngờ rằng chỉ vì lý do như thế mà Lâm Giai Nhi muốn giết ba mẹ mình.
Ba mẹ anh đối xử không tốt với cô ta sao?
Nếu anh có thể phát hiện sớm hơn một chút thì anh sẽ không nể thân phận con nuôi của Lâm Giai Nhi mà chăm sóc cô ta suốt mười năm như thế.
Đáng lẽ vào lúc cô ta gặp tai nạn xe, phải cắt đứt con đường cứu chữa mới đúng.
Là anh, chính anh cứu mạng kẻ thù giết ba mẹ.
Anh có lỗi với họ!
Nhận thấy cảm xúc của Đường Hạo Tuấn, Tống Vy siết ngón tay anh: “Hạo Tuấn, anh bình tĩnh lại đã, chúng ta tiếp tục lắng nghe bà Lý nói nhé?”
Giọng người phụ nữ đầy dịu dàng kéo lý trí của Đường Hạo Tuấn trở về.
Anh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, cố bình tĩnh rồi xoa cằm: “Làm phiền bà Lý nói tiếp.”
“Được.” Bà Lý gật đầu: “Lúc ấy tôi nghe xong thì khiếp sợ vô cùng. Một đứa con gái mười tuổi mà lại có thể xấu xa đến mức dám giết người. Trừ điều đó ra, điều khiến tôi càng hoảng sợ hơn nữa chính là điều cô ta làm với bà Lâm.”
“Cô ta lại còn ra tay với mẹ mình?” Tống Vy ngạc nhiên.
Bà Lý ừ một tiếng: “Đúng thế, có lẽ lúc đó bà Lâm nhận thức được Lâm Giai Nhi đã gây họa không thể nào giải quyết được nữa, chuẩn bị dẫn cô ta đi tự thú. Nhưng tôi chẳng ngờ Lâm Giai Nhi lại nói nếu bà Lâm dám dẫn mình đi tự thú thì cô ta sẽ tự sát, để vợ chồng bà Lâm vĩnh viễn mất con. Đến đó bà Lâm bật khóc, nói sao bản thân có thể sinh ra một con quỷ như vậy, dám bỏ thuốc vô sinh với ba mẹ.”
“Ôi...” Tống Vy hít một hơi thật sâu.
Ngay cả Đường Hạo Tuấn cũng ngạc nhiên nhướng mày.
“Lâm Giai Nhi dám bỏ thuốc vô sinh cho ba mẹ mình?” Tống Vy nuốt khan một cái, khiếp sợ nói.
Bà Lý gật đầu: “Thái độ của cô ta lúc đó rất phách lối, còn nói ai bảo bà Lâm muốn sinh cho mình một đứa em trai, em gái, đến cướp đi sự cưng chiều của mình nên mới dứt khoát bỏ thuốc, khiến bọn họ không thể sinh con, cả đời chỉ có mình cô ta. Cũng vì thế mà bà Lâm từ bỏ suy nghĩ đưa Lâm Giai Nhi ra đầu thú.”
“Bởi vì bà ta biết Lâm Giai Nhi là đứa con duy nhất của mình và chủ tịch Lâm. Là một người mẹ, bà ta từ bỏ cũng chẳng lấy gì làm lạ.” Tống Vy cúi đầu nói.
Khoan hãy bàn tới cách làm của bà Lâm là đúng hay sai, bởi vì một khi Lâm Giai Nhi ra đầu thú, cả đời này cô ta sẽ phải xa ba mẹ.
Lúc ấy Lâm Giai Nhi chỉ mới mười tuổi, mặc dù không bị phạt nhưng theo tính cách phản xã hội bẩm sinh kia, bên trên cũng sẽ không để cô ta sống ở bên ngoài mà sẽ giam giữ ở một nơi nào đó suốt đời.
Chắc hẳn bà Lâm biết điều này nên cuối cùng mới bỏ cuộc, mặc dù cô hiểu nhưng chẳng thể nào cảm thông.
“Ngu ngốc!” Đường Hạo Tuấn thẳng thừng bình phẩm bà Lâm.
Để mặc con ác ma này, không ngu ngốc thì là gì.
Bà Lý nhìn Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc Đường nói đúng. Cách làm của bà Lâm rất ngu ngốc. Cũng vì sự ngu ngốc của mình mà bà ta đã trả giá đắt.”
“Ồ?” Tống Vy híp mắt: “Nói vậy là sao?”
“Mười năm trước nhà họ Lâm phá sản, hai vợ chồng bà Lâm cùng qua đời, thật ra không phải bị sốc do phá sản mà do Lâm Giai Nhi làm.” Bà Lý hoảng sợ nói.
Tống Vy trừng to mắt, chỉ cảm thấy da đầu tên rần lên: “Bà nói Lâm Giai Nhi giết ba mẹ mình?”
“Tôi cũng không biết rốt cuộc cô ta có giết hay không. Vì tôi biết Lâm Giai Nhi từng làm chuyện kia với ba mẹ hai người nên sau khi vợ chồng bà Lâm qua đời, tôi chợt nảy ra ý nghĩ cho người điều tra thì biết được sau cái chết của bọn họ đều có bóng dáng của Lâm Giai Nhi. Vậy nên tôi suy đoán, cái chết của họ không hề đơn giản, chắc chắn có liên quan đến cô ta, nhưng có phải Lâm Giai Nhi trực tiếp ra tay hay không thì tôi cũng không rõ.” Bà Lý lắc đầu nói.
Đường Hạo Tuấn đứng dậy: “Bất kể có phải cô ta hay không, chỉ với việc có bóng dáng cô ta ở phía sau thì Lâm Giai Nhi không thể thoát khỏi việc có liên quan.”
“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu tán thành.
Đường Hạo Tuấn nhìn bà Lý: “Trước đó bà nói mình không dám kể những gì mình nghe được là vì sao?”
Bà ấy cười khổ: “Bởi vì tôi bị phát hiện, sau khi bà Lâm từ bỏ việc dẫn Lâm Giai Nhi đi đầu thú, cô ta đắc ý rời đi, bỏ lại một mình bà ta ngồi trên mặt đất khóc nức nở. Tôi thấy mà cảm thương thay, không khỏi thở dài. Ai ngờ lại bị bà ta nghe được.”
“Bà Lâm uy hiếp bà?” Tống Vy hỏi.
Bà ấy gật đầu rồi lắc: “Xem như thế đi. Lúc ấy nhà họ Lâm và nhà họ Lý hợp tác trên thương trường, mà nhà tôi lại kém hơn bên kia, bà ta bảo tôi không được nói, nếu không sẽ xuống tay với nhà họ Lý chúng tôi. Thế nên tôi đành im lặng.”
“Xem ra vợ chồng lương thiện trong miệng trưởng họ nhà họ Vương chỉ được cái mã thôi.” Tống Vy dè bỉu.
Nếu vợ chồng bọn họ thật sự là người lương thiện thì đã chẳng đe dọa gia tộc nhà người khác.
Có lẽ vợ chồng nhà họ Lâm quả thực có làm chút việc thiện, được người khác khen là người tốt, nhưng người tốt này lại không thuần.
“Bà đã hứa không nói thì sao sau đó lại kể với bà Trần?” Đường Hạo Tuấn nhìn chằm bà Lý, lại hỏi.
Bà ấy thở dài: “Nhóm bà Trần và tôi có quan hệ tốt. Tôi làm vậy là muốn nhắc nhở bọn họ đừng chọc đến nhà họ Lâm, đặc biệt là con quỷ Lâm Giai Nhi kia. Vậy nên tôi chỉ bảo cô ta hại chết người chứ không nói cụ thể người chết là ai.”
Nói rồi, bà ấy đứng dậy, cúi đầu với Đường Hạo Tuấn: “Xin lỗi tổng giám đốc Đường! Tôi không cố tình giấu giếm chuyện này, làm vậy cũng vì bảo vệ gia đình của mình thôi. Bây giờ hai người muốn biết gì thì tôi đều nói cả. Hy vọng cậu đừng trách nhà họ Lý.”
Đường Hạo Tuấn im lặng, anh nhìn bà ấy thật lâu rồi quay người đi khỏi.
Bà Lý không hiểu anh có ý gì bèn nhìn sang Tống Vy.
Tống Vy mỉm cười: “Bà Lý yên tâm. Ông xã tôi không trách bà. Dù sao lúc đó bà cũng bị uy hiếp, nhưng tôi hi vọng sau này khi xét xử Lâm Giai Nhi thì bà có thể ra tòa làm chứng.”
“Chắc chắn.” Bà Lý gật đầu lia lịa.