Sau đó, hai chị em mỗi người một hướng.
Tống Vy tới ngân hàng, Tống Kim tới bệnh viện.
Hai tiếng sau, Tống Vy lấy được camera giám sát thành công, sau đó lái xe tới tập đoàn Đường Thị, muốn kiểm tra camera xem rốt cuộc có đúng như Tống Huy Khanh nói không.
Chẳng bao lâu đã tới tập đoàn Đường Thị.
Tống Vy vào đại sảnh, vốn định gọi điện thoại cho Đường Hạo Tuấn, để anh cho người xuống đón cô.
Dù sao thì cô cũng không hẹn trước, không thể lên tầng cao nhất.
Không ngờ cô vừa tới đại sảnh, lễ tân nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên, lập tức tới đón: “Mợ chủ.”
Tống Vy sửng sốt, cho rằng lễ tân đang gọi người khác, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng phát hiện lễ tân đang gọi cô thì mới chỉ vào chính mình, không chắc chắn: “Cô đang gọi tôi à?”
“Đúng vậy, mợ chủ.” Lễ tân gật đầu, ánh mắt nhìn Tống Vy cực kỳ sáng và tò mò.
Hóa ra cô gái cực kỳ xinh đẹp trước đây mình gặp lại chính là vợ của tổng giám đốc.
Tống Vy cười: “Vì sao cô lại gọi tôi là mợ chủ?”
“Vì cô là vợ của tổng giám đốc chúng tôi, thế nên đương nhiên chúng tôi phải gọi cô là mợ chủ.” Lễ tân trả lời.
Lúc này Tống Vy mới hiểu, lễ tân gọi cô là mợ chủ, không phải vì nhìn ra cô đã kết hôn nên mới gọi vậy.
Mà đã biết thân phận thật sự của cô.
Nghĩ vậy, Tống Vy tò mò hỏi: “Sao cô biết tôi là vợ Đường Hạo Tuấn?”
Lễ tân cười trả lời: “Lần trước tổng giám đốc đã đăng facebook, chúng tôi đều biết cả rồi.”
Tống Vy bừng tỉnh.
Hóa ra là vậy.
Nhưng mà Đường Hạo Tuấn đăng facebook khi nào thế?
Không ngờ cô lại không biết chút gì.
Xem ra lát nữa phải lên mạng xem xem.
Đang nghĩ ngợi thì thấy lễ tân hỏi: “Mợ chủ muốn tìm tổng giám đốc sao?”
“Đúng vậy, tôi có thể đi lên không?” Tống Vy chỉ vào thang máy.
Lễ tân liên tục gật đầu: “Đương nhiên là được rồi ạ. Cô là bà chủ mà, có thể lên bất cứ khi nào. Mời mợ chủ.”
Lễ tân tự mình dẫn đường, dẫn Tống Vy tới trước thang máy, sau đó tự tay ấn thang máy cho Tống Vy.
Sau khi Tống Vy nói cảm ơn liền bước vào thang máy.
Tới khi cửa thang máy đóng lại, lễ tân vui vẻ trở lại vị trí, gửi tin nhắn vào nhóm chat, nói với mọi người rằng vợ tổng giám đốc đã tới.
Ngay lập tức, nhóm chat yên tức trở nên náo nhiệt như đón năm mới.
Đặc biệt là người của bộ phận thiết kế.
Bởi vì trước kia họ là đồng nghiệp của vợ tổng giám đốc, nhắc tới vợ tổng giám đốc, đương nhiên có chuyện để nói.
Nhưng có một người lại cực kỳ không vui, đó chính là Mạc Vân.
Trong khi những người khác bàn tán Tống Vy và Đường Hạo Tuấn xứng đôi như thế nào, cô ta tức giận văng chuột máy tính đi, ra khỏi phòng thiết kế.
“Cô ấy sao thế?” Có người nhìn về phía cô ta rời đi, tò mò hỏi.
Người bên cạnh bĩu môi trả lời: “Còn sao nữa, ghen tị đấy, mọi người quên cô ta tới tập đoàn chúng ta để làm gì sao, còn không phải là vì tổng giám đốc à, giờ vợ tổng giám đốc tới rồi, còn không phải ghen tị chắc?”
“Hì hì, nói cũng phải.”
“Được rồi, mặc kệ cô ta, làm việc đi.”
Bộ phận thiết kế lại tiếp tục làm việc.
Tầng cao nhất, Tống Vy đi tới cửa văn phòng tổng giám đốc, giơ tay gõ cửa.
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền tới từ bên trong: “Vào đi.”
Tống Vy khẽ cười, đẩy cửa đi vào.
Đường Hạo Tuấn đang ngồi ở sau bàn làm việc xử lý tài liệu, nghe thấy tiếng bước chân, tưởng có người ở dưới mang tài liệu lên, cũng không ngẩng đầu, gõ vào chỗ trống bên cạnh bàn: “Đặt đây là được.”
Đặt?
Tống Vy cúi đầu nhìn tay mình, cuối cùng đặt túi lên mặt bàn.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy động tĩnh, lại nói: “Anh có thể ra ngoài được rồi. Lát nữa tôi sẽ bảo Trình Hiệp mang tài liệu xuống.”
Tống Vy cười tươi hơn, đứng yên tại chỗ, cứ cười tủm tỉm nhìn anh như vậy.
Cô muốn xem xem, qua bao lâu anh mới phát hiện ra cô.
Tuy Đường Hạo Tuấn không ngẩng đầu nhìn nhưng tai vẫn đang nghe.
Không nghe thấy tiếng bước chân, anh nhíu mày lại.
Người này sao thế?
Không phải bảo anh ta ra ngoài sao? Không ngờ lại không nghe.
“Anh còn việc gì sao?” Đường Hạo Tuấn dứt lời, ngẩng đầu lên.
Kết quả vừa ngẩng đầu, nhìn thấy không phải gương mặt xa lạ của cấp dưới mà là khuôn mặt xinh đẹp mang theo ý cười, Đường Hạo Tuấn có chút sửng sốt, sau đó day trán mỉm cười: “Là em à? Sao không lên tiếng.”
“Vì em muốn xem xem khi nào anh mới phát hiện ra em.” Tống Vy cười nói.
“Nghịch ngợm.” Đường Hạo Tuấn vươn tay: “Lại đây.”
Tống Vy cất bước đi tới.
Đường Hạo Tuấn nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi lên đùi mình: “Sao đột nhiên lại tới đây?”
“Em vừa mới tới ngân hàng, lấy được camera, chỗ anh gần hơn công ty em nên muốn tới cho anh xem nội dung camera.” Tống Vy trả lời.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Camera đâu?”
“Ở đây.” Tống Vy lấy một chiếc usb từ trong túi ra.
Đường Hạo Tuấn nhận lấy, sau đó cắm vào máy tính.
Usb mở ra rất nhanh, bên trong quả nhiên có một video.
Sắc mặt Tống Vy trở nên nghiêm túc, đôi tay cũng siết chặt lại.
Con trỏ chuột Đường Thị đặt ở icon phát, nhưng không ấn xuống ngay mà nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Bật không?”
“Bật.” Tống Vy gật đầu.
Cô biết vì sao anh phải hỏi ý kiến cô.
Bởi vì anh sợ cô không chịu đựng nổi.
“Được.” Đường Hạo Tuấn đáp lại một câu, ngón tay khẽ nhấn vào con chuột.
Video được bật lên, hình ảnh xuất hiện đầu tiên là hành lang tầng ba biệt thự nhà họ Tống.
Ngay sau đó, bóng dáng Tô Thu xuất hiện bên trong.
Sau khi bà ta xuất hiện, đứng mãi ở hành lang, không tiến cũng không lùi, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Rất nhanh lại xuất hiện một bóng dáng, là Lưu Mộng.
Nhìn thấy Lưu Mộng, hốc mắt Tống Vy lập tức đỏ ửng: “Mẹ…”
Cuối cùng cô lại được nhìn thấy mẹ còn sống, mẹ có thể cử động.
Tuy rằng cô không sờ được, cũng không chạm vào được.
Nhưng nhìn thấy Lưu Mộng, trong lòng cô vẫn không kìm được kích động.
Lưu Mộng nhìn thấy Tô Thu, dừng lại trước mặt bà ta.
Sau đó Tô Thu bắt đầu nói chuyện, nhưng không nghe được nói gì, vì đây là video không có âm thanh, nhưng nhìn gương mặt kiêu ngạo của Tô Thu là biết không phải nói lời tốt đẹp gì.
Sau khi Tô Thu nói xong, Lưu Mộng cũng bắt đầu nói chuyện.
Tống Vy cũng không biết Lưu Mộng nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của Tô Thu, có vẻ cũng không phải lời gì tốt.
Rất nhanh, hai người vừa nói vừa bắt đầu động tay động chân.
Lưu Mộng tát Tô Thu một cái, sau đó Tô Thu dậm chân, ấn Lưu Mộng vào lan can.
Nửa người trên của Lưu Mộng bị Tô Thu đẩy ngửa về phía sau trống không.
Sau đó Tô Thu đột nhiên ngồi xuống, nâng chân Lưu Mộng lên.
Cứ như vậy, Lưu Mộng bị Tô Thu ném xuống lầu.
Lúc này Tô Thu mới phản ứng lại mình vừa làm gì, lảo đảo lùi về sau một bước, sau đó ngồi sụp xuống đất, nhìn tay mình, lắc đầu nguầy nguậy.
Không lâu sau, Tống Huy Khanh xuất hiện.
Tô Thu đột nhiên đứng lên túm lấy ống tay áo Tống Huy Khanh, khuôn mặt nhăn nhó nói gì đó, sắc mặt Tống Huy Khanh cũng không tốt, giống như đang nhẫn nhịn, cuối cùng thở dài, gật đầu.
Hình ảnh đến đây đột nhiên dừng lại.
Tất cả đều giống như Tống Huy Khanh nói, Lưu Mộng bị Tô Thu đẩy xuống, Tống Huy Khanh bị Tô Thu ép làm đồng lõa.
Mà Lưu Mộng lại là người bị hại vô tội nhất.
Tống Vy cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt, cũng không nói gì.
Đường Hạo Tuấn thấy vậy, có chút lo lắng: “Vy Vy, em không sao chứ?”
“Em không sao, em muốn ngủ một lát.” Tống Vy lắc đầu, nói với giọng nghẹn ngào.
Đường Hạo Tuấn bế cô lên, đi về phía phòng nghỉ.
Tống Vy nằm lên giường, kéo chăn trùm lên đầu, giấu cả người trong chăn.
Sau đó chiếc chăn khẽ rung lên.
Cô khóc!
Đường Hạo Tuấn nhìn chăn rung lên, khẽ thở dài.