Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 927




Nghe thấy vậy, Tống Vy quay sang nhìn Đường Hạo Tuấn: “Ông xã, em đến sàn diễn trước, tẹo nữa gặp anh sau.”

Đường Hạo Tuấn đứng lên: “Đi đi, anh đi họp.”

“Vâng.” Tống Vy ôm anh một cái rồi đi tới sàn catwalk cùng nhà thiết kế kia.

Lần này sàn catwalk còn sôi động hơn những vòng thi đấu trước, người đến xem cùng giới truyền thông tới chụp hình đông gấp đôi ngày thường.

Rõ ràng những người này cũng nghe được tin đồi cải cách trong giới thời trang nên cố ý đến đây xem.

Tống Vy và các nhà thiết kế nhóm A đứng cùng nhau, xem catwalk trên sàn diễn.

Phải công nhận rằng, tuy trang phục trong show lần này không lộng lẫy như mọi khi nhưng hiệu quả thị giác lại gây sốc hơn ngày thường. Bởi vì thiết kế trang phục cho người khuyết tật vốn đã là sự thử thách về năng lực và kỹ thuật của nhà thiết kế.

Cho nên, khi những người mẫu này mặc lên bộ trang phục được thiết kế, sao có thể không gây sốc cho người ta được?

Tất nhiên, có ngạc nhiên thì cũng có than thở, có sự ăn ý giữa thiết kế và người mẫu trên sàn diễn và có cả những bộ trông rất nhức mắt.

Bởi vậy mà Tống Vy nghe thấy tiếng khóc của rất nhiều nhà thiết kế ở xung quanh.

“Mấy người này chắc chắn không phải đang khóc cho thiết kế của mình.” Elena cách Tống Vy gần nhất, cô ấy nhìn lướt qua những người đang khóc kia, thấp giọng nói.



Tống Vy gật đầu: “Thật ra thiết kế của họ không có vấn đề gì, đổi sang người bình thường mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp. Nhưng lại không phù hợp để người mẫu khuyết tật mặc lên, cho nên họ khóc vì những người mẫu kia, trách các cô ấy đã hủy hoại thiết kế của mình.”

“Đó là lý do tại sao tôi lại coi thường họ, còn có mặt mũi trách cứ người mẫu hủy hoại thiết kế của mình. Trong vòng thi này, chúng ta vốn phải làm vừa lòng người mẫu, thiết kế dựa theo họ chứ không phải họ làm theo chúng ta. Mấy người kia lật ngược khái niệm mà còn đổ lỗi cho người mẫu.” Elena bĩu môi khinh thường nói.

Tống Vy mỉm cười, không tiếp lời.

Đúng vậy, những nhà thiết kế đang khóc lóc này thậm chí còn mắc lỗi khái niệm cơ bản nhất.

Chẳng trách Elena tỏ ra khinh thường.

Chẳng mấy chốc, phần catwalk đã kết thúc, ban giám khảo bắt đầu bàn bạc về kết quả cuối cùng.

Thời khắc này, tất cả các nhà thiết kế đều rất hồi hộp.

Tống Vy cũng vậy.

Nhưng không phải cô lo lắng cho bản thân, mà là hồi hộp thay các đồng đội của mình

Nhóm A có ba nhà thiết kế thật sự không phù hợp để thiết kế trang phục cho người khuyết tật. Cho nên quần áo được thiết kế không có linh hồn, nhìn cũng không thấy điểm sáng nào.

Vì vậy, cô rất hồi hộp không biết các tác phẩm của ba nhà thiết kế này sẽ được chấm bao nhiêu điểm. Liệu có hạ điểm trung bình của nhóm A xuống hay không?

Bởi mất một điểm trung bình này thôi cũng rất có thể sẽ bị loại.

Thời gian trôi qua từng phút, cuối cùng cũng đã đến lúc công bố kết quả.

MC cầm danh sách lên sân khấu, bắt đầu công bố kết quả cuối cùng.

Nhóm A của Tống Vy có điểm trung bình là 90,28, sau đó là nhóm B với 90,27 điểm, nhóm C...

MC càng đọc, tâm trạng của Tống Vy càng trở nên thả lỏng.

Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, không có một nhóm nào có điểm cao hơn nhóm A của họ cả. Có thể thấy MC đang đọc theo trình tự từ cao tới thấp.

Quả nhiên, tỷ lệ các nhà thiết kế năng lực giỏi xuất hiện là rất lớn.

Nhóm A của họ là nhóm có thực lực mạnh nhất trong số tất cả các nhà thiết kế. Chưa hết, số điểm của họ cũng cao nhất, đứng thứ hai là nhóm B, còn nhóm E đã bị loại.

Vòng thi đấu này đã kết thúc như vậy.

Những nhà thiết kế giành được quyền vào vòng tiếp theo đều thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu reo hò. Thậm chí họ còn bàn nhau buổi tối ra ngoài uống rượu chúc mừng.

Tống Vy không đi, các nhà thiết kế khác cũng không ép buộc. Họ biết cô đang mang thai.

“Mợ chủ.” Tống Vy vừa mới bước ra khỏi nơi tổ chức cuộc thi thì đã bị Trình Hiệp ngăn lại.

Tống Vy quay đầu nhìn anh ta: “Anh vẫn chờ tôi ở đây suốt à?”

“Vâng, tổng giám đốc kêu tôi chờ mợ chủ ở đây. Tổng giám đốc vẫn đang họp, để tôi đưa cô lên xe trước.” Trình Hiệp cười nói.

Tống Vy gật đầu: “Được. Trợ lý Trình, làm phiền anh rồi.”

Trình Hiệp lắc đầu: “Mợ chủ khách sáo quá rồi.”

Anh ta làm một cử chỉ mời.

Tống Vy đi theo sau anh ta đến bãi đậu xe.

Cô chờ trong xe khoảng hai phút, di động trong túi chợt vang lên, là bên phía bệnh viện tâm thần gọi tới.

Tống Vy biết rất có thể là chuyện của Tống Huyền. Cô chạm vào nút trả lời màu xanh lá cây rồi nghe máy: “Alo!”

“Có phải mợ Đường không ạ?” Y tá ở đầu dây bên kia cất tiếng hỏi.

Tống Vy gật đầu: “Tôi đây.”

“Là thế này, ca phẫu thuật của cô Tô Huyền đã hoàn thành rồi, cô ấy đã được chuyển từ bệnh viện bình thường trở lại viện của chúng tôi.” Y tá nói.

Tống Vy nghịch tóc: “Tôi biết rồi, bây giờ cô ta thế nào rồi?”

“Cô ta vẫn chưa tỉnh lại.” Y tá trả lời.

Tống Vy ừ một tiếng: “Tôi biết rồi, vậy làm phiền cô chăm sóc cô ta.”

“Mợ Đường cứ yên tâm.”

Cuộc gọi kết thúc.

Tống Vy đặt điện thoại xuống.

Cánh cửa mở ra, Đường Hạo Tuấn bước vào từ bên ngoài: “Ai gọi đấy?”

“Bệnh viện tâm thần. Tống Huyền vừa làm phẫu thuật phá thai xong ở bệnh viện bình thường, giờ đã được bệnh viện tâm thần đón về rồi nên họ gọi điện đến thông báo cho em một tiếng.” Tống Vy cất di động vào trong túi xách: “Anh họp xong rồi à?”

“Ừ, nhưng ngày mai anh phải tới nước Y.” Đường Hạo Tuấn gật đầu trả lời.

Tống Vy thở dài: “Vất vả quá đi thôi.”

Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Được rồi, chúng ta trở về trước đi.”

“Vâng.” Tống Vy mỉm cười đáp lại.

Đêm đó căn biệt thự rất náo nhiệt, bởi vì cả gia đình bốn người đều có mặt, cộng thêm Tống Kim và Hạ Bảo Châu, sao không sôi động được chứ?

Nhưng ngày hôm sau, căn biệt thự lại bắt đầu trở lại dáng vẻ như trước kia.

Đường Hạo Tuấn tới nước Y, Tống Kim cũng đi theo. Buổi triển lãm tranh ở đây đã kết thúc, anh ta cũng phải đi theo nhóm họa sĩ tới buổi triển lãm ở các quốc gia tiếp theo.

Vì vậy, chẳng phải biệt thự sẽ khôi phục lại dáng vẻ không mấy náo nhiệt nhưng cũng chưa đến mức vắng vẻ hay sao?

Hôm nay Tống Vy đẩy Tống Dĩnh Nhi, dắt Tống Hải Dương tới công viên gần biệt thự. Chủ yếu là để đưa hai đứa nhỏ ra ngoài hít thở không khí.

Khoảng thời gian này Tống Dĩnh Nhi cứ nằm trên giường suốt, đã cảm thấy ngột ngạt từ lâu. Bây giờ cô bé có thể ra ngoài, dĩ nhiên là cực kỳ vui vẻ.

Tống Vy dẫn hai con đi dạo một vòng trong công viên, có hơi mệt.

Tống Dĩnh Nhi thấy chiếc thuyền thiên nga trong hồ ở trước mặt, cô bé rất muốn ngồi.

Ban đầu Tống Vy không muốn cho cô bé chơi, nhưng trông thấy dáng vẻ đáng thương kia của con gái, cuối cùng vẫn đồng ý để Tống Hải Dương dẫn em gái đi.

Bây giờ Tống Dĩnh Nhi đã có thể xuống đất đi lại rồi, chỉ là không đi được quá lâu.

Nhưng nếu không ngồi xe lăn mà ngồi thuyền du hồ thì vẫn ngồi được.

Hai đứa nhỏ mua vé lên thuyền, chiếc thuyền nhỏ chậm rãi lái ra giữa hồ.

Tống Vy ngồi trong đình hóng mát bên hồ, ánh mắt chăm chú nhìn chiếc thuyền nhỏ kia của các con.

Đột nhiên, trước mắt cô tối sầm, đôi tay đưa ra từ phía sau che mắt cô lại.

“Đoán xem tôi là ai?” Một giọng nói trầm thấp xen lẫn ý tứ trêu chọc vang lên.

Tống Vy nghe ra chủ nhân của giọng nói này, cơ thể bỗng chốc cứng đờ: “Đường Hạo Minh!”

“Ui trời trời, bị em đoán ra nhanh thế, xem ra quả nhiên trong lòng của Vy Vy vẫn có tôi.” Đường Hạo Minh buông tay ra.

Sau khi đôi mắt được buông ra, Tống Vy lập tức đứng dậy cách anh ta mấy bước rồi mời dừng lại, sau đó nhìn Đường Hạo Minh đầy cảnh giác: “Sao anh lại ở đây?”

Đây là công viên gần biệt thự đấy.

Anh ta xuất hiện ở đây, không sợ bị người của Hạo Tuấn bắt được à?

Đường Hạo Minh mỉm cười, sau đó ngồi xuống vị trí cô vừa ngồi ban nãy: “Tôi nhớ em nên đến thăm em thôi.”

Tống Vy cười khẩy: “Bớt nói mấy lời ba hoa này đi, tôi sẽ không bao giờ tin anh không có mục đích gì đâu.”

Đường Hạo Minh thở dài: “Những gì tôi nói đều là thật. Tống Vy, tôi thật sự rất nhớ em, sao em lại không tin cơ chứ?”

“Nhạt nhẽo!” Tống Vy híp mắt lại quay người định bỏ đi.

Đường Hạo Minh gọi cô lại: “Vy Vy, tôi vừa mới đến mà em đã định đi rồi, làm tôi đau lòng quá đấy. Ngồi xuống trò chuyện với tôi một lát được không?”

Tống Vy tiếp tục bước đi: “Tôi không có gì để nói với anh cả.”

“Ồ?” Khóe miệng Đường Hạo Minh cong lên: “Em nhìn giữa hồ thử xem, bây giờ còn nói không có chuyện gì để nói với tôi nữa không?”