Sau đó anh ta gọi bảo vệ tới, dẫn người quỳ trên mặt đất ra ngoài.
Lúc bị kéo đi, người kia vẫn còn cầu xin tha thứ.
Nhưng cả Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp đều không thèm quan tâm.
“Sai người lắp thêm một số camera bí mật trong tập đoàn đi, tôi tin đây không phải lần cuối đâu.” Đường Hạo Tuấn ra lệnh.
Trình Hiệp đáp: “Tôi hiểu rồi.”
Đường Hạo Tuấn phẩy phẩy tay: “Cậu đi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Trình Hiệp đi rồi, Đường Hạo Tuấn mới đi về phía phòng nghỉ của mình, sau đó mở két sắt trong phòng nghỉ ra, bên trong ngoại trừ một ít trang sức châu báu quý giá thì còn một túi tài liệu.”
Anh cầm túi tài liệu đó lên, lấy thứ gì đó ra, mở ra thì là giấy chuyển nhượng cổ phần của bất động sản Duy Tâm.
Có một lần, anh đến bất động sản Duy Tâm, tìm được người quản lý, hỏi người đó có biết nguyên nhân mà mẹ muốn giao cổ phần công ty cho Đường Hạo Minh là gì không.
Nhưng người đó cũng không biết. Sở dĩ anh biết Đường Hạo Minh là chủ tịch của Duy Tâm là vì chính mẹ nói ra.
Bởi vậy có thể thấy, mẹ thực sự tự nguyện giao bất động sản Duy Tâm cho Đường Hạo Minh.
Tất nhiên trong lòng Đường Hạo Tuấn không thể không có chút tị nạnh nào, nhưng điều anh muốn biết hơn là nguyên nhân mà mẹ muốn giao bất động sản Duy Tâm cho Đường Hạo Minh.
Có điều, anh không tìm được Đường Hạo Minh.
Nhưng cũng không phải là không thể dụ Đường Hạo Minh đến, dùng Đường Mãnh mà không được, thì dùng tờ giấy chuyển nhượng cổ phần này.
Chỉ cần anh tung tin, bảo sẽ bán đấu giá giấy chuyển nhượng cổ phần, chắc hẳn Đường Hạo Minh sẽ xuất hiện.
Cho dù Đường Hạo Minh không đích thân đến, chắc chắn cũng sẽ phái người tới, chỉ cần bắt được người mà anh ta phái tới thì cũng có thể tìm được Đường Hạo Minh.
Nghĩ đến điều này, Đường Hạo Tuấn lại nhét giấy chuyển nhượng cổ phần vào trong túi tài liệu rồi đem ra ngoài.
Ngày hôm sau, tại sân bay.
Tống Vy đẩy một chiếc xe lăn cỡ lớn, đang tạm biệt Giang Hạ và Đường Hạo Tuấn.
Hai đứa trẻ ngồi trên xe lăn, đang vẫy tay tạm biệt Đường Hạo Tuấn.
“Ba ơi, hẹn gặp lại, cuối tuần nhớ đến thăm mẹ với bọn con nhá.” Tống Dĩnh Nhi vẫy bàn tay bé nhỏ, nói.
Tống Hải Dương cũng gật đầu: “Ba nhất định phải tới đó.”
“Ba sẽ tới.” Đường Hạo Tuấn ngồi xổm xuống, ôm hôn hai đứa trẻ.
Sao mà anh không tới được cơ chứ? Vợ và hai đứa con anh đều ở nước ngoài, tất nhiên là anh sẽ đến.
Tống Vy không quấy rầy Đường Hạo Tuấn thân mật với hai đứa trẻ, buông tay đẩy của xe lăn ra, đi tới bên cạnh Giang Hạ: “Hạ, giao công ty cho cậu đó.”
“Yên tâm đi, tớ biết rồi.” Giang Hạ gật gật đầu, ánh mắt dừng trên người Đường Hạo Tuấn và hai đứa trẻ. “Nói thật nhé Vy Vy, cậu nói cho tớ rằng ba ruột của hai đứa nó là tổng giám đốc Đường, tớ vẫn còn hết hồn tới tận bây giờ luôn này. Rõ ràng lúc trước cậu còn làm xét nghiệm là không đúng, sao tự nhiên bây giờ lại đúng thế?”
“Bởi vì bọn tớ bị người khác gài bẫy.” Tống Vy nói.
“Kẻ gài bẫy các cậu đúng là thiếu đạo đức.” Giang Hạ thở dài.
Tống Vy cười cười: “Thôi thôi, không nói đến chuyện này nữa, tự chăm sóc mình cho tốt. Nếu nhớ bọn tớ thì cứ ra nước ngoài thăm bọn tớ.”
“Tớ nhớ rồi, cậu cũng thế, tự chăm sóc bản thân cho tốt.” Giang Hạ giang hai tay, muốn ôm cô một cái.
Nhưng còn chưa kịp ôm thì Tống Vy đã bị Đường Hạo Tuấn kéo lại, đáp lại Giang Hạ là một ánh mắt lạnh lẽo.
Giang Hạ thầm đảo mắt một cái.
Tên Tổng giám đốc Đường này cũng thật là, suốt ngày ghen tuông, chẳng phải cô ấy chỉ muốn ôm Vy Vy một cái thôi sao? Thế mà cũng không được.
Chưa thấy người đàn ông nào nhỏ mọn như vậy.
Tống Vy cũng bị dục vọng chiếm hữu của Đường Hạo Tuấn làm cho không biết nên khóc hay cười, cô vỗ về mu bàn tay anh: “Thôi mà, đừng có ghen chứ, Hạ là con gái mà.”
“Con gái cũng không được.” Đường Hạo Tuấn vén tóc mai Tống Vy ra sau tai. “Khi nào đến thì nhớ gọi điện cho anh.”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu.
Lúc này, loa phát thanh bắt đầu thông báo giờ bay.
Tống Vy ôm lấy Đường Hạo Tuấn, dán mặt lên ngực anh, nghe nhịp tim của anh, thật không muốn xa anh chút nào, cô nói: “Bọn em đi đây.”
“Đi đi.” Đường Hạo Tuấn cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô.
Tống Vy hít một hơi thật sâu, buông anh ra, sau đấy xoay người đẩy hai đứa trẻ đến cửa soát vé.
“Vy Vy.” Tống Vy vừa mới đi đã bị Đường Hạo Tuấn gọi lại.
Tống Vy dừng bước, quay đầu lại: “Sao thế?”
Đường Hạo Tuấn tiến lên một bước, một tay ôm hông cô, một tay nâng cằm cô, cúi đầu hôn cô.
Giang Hạ hưng phấn lấy điện thoại ra chụp.
Mà Tống Hải Dương đang ngồi trên xe lăn cũng nhanh chóng nhắm tịt hai mắt lại, dĩ nhiên, cậu cũng không quên che mắt của em gái mình lại.
Hai người hôn nhau chừng vài phút, Đường Hạo Tuấn mới thả Tống Vy ra.
Giang Hạ chép miệng chậc chậc.
Hai người này hôn nhau thắm thiết thật đấy, môi đỏ hết lên rồi kìa.
Nước miếng còn kéo thành sợi nữa, sắc tình quá đi mất!
Giang Hạ phấn khích, không ngừng thầm tru lên trong lòng.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn cũng không biết cô ấy đang tưởng tượng ra cái gì, mà cho dù biết, có khi cũng chẳng để ý làm gì.
Tống Vy nhìn người đàn ông bằng ánh mắt thâm tình: “Em đi thật đây.”
“Ừ.” Người đàn ông gật đầu.
Tống Vy buông cổ người đàn ông ra, lùi về sau một bước, xoay người, đẩy xe lăn đi về phía cửa soát vé.
Đường Hạo Tuấn cứ như vậy nhìn ba mẹ con đi xa dần.
Giang Hạ đứng sau lưng anh: “Tổng giám đốc Đường, nếu như anh không nỡ thì cứ qua đó luôn đi. Đưa Vy Vy với Hải Dương và Dĩnh Nhi ra nước ngoài, sau đó quay về sau.”
Hai cái người này cũng thật là, cũng đâu phải sinh ly tử biệt, làm gì mà xúc động đến vậy chứ.
Đường Hạo Tuấn khẽ quay đầu lại nhìn cô ấy.
Cô ấy bèn cười xòa: “Coi như tôi không nói gì hết. Ha ha. Tôi không có nói gì cả.”
“Không, cô nói không sai.” Đường Hạo Tuấn hiếm khi lại cho cô một sắc mặt tốt, sau đó nhấc đôi chân dài, nhanh chóng đuổi theo Tống Vy.
Giang Hạ kinh ngạc trợn mắt: “Không phải chứ, nghe theo thật đấy à?”
Đường Hạo Tuấn không mất bao lâu đã đuổi kịp Tống Vy.
Tống Vy vừa đi tới lối vào cửa VIP, nghe thấy giọng anh vang lên từ phía sau, quay đầu lại, há hốc mồm kinh ngạc: “Hạo Tuấn, sao anh cũng tới đây?”
“Anh đưa ba mẹ con em ra nước ngoài rồi về sau.” Đường Hạo Tuấn nói, sau đấy giành lấy tay đẩy của xe lăn.
Tống Vy bị anh chen sang một bên: “Anh nói thật sao?”
Hai đứa trẻ cũng rất kinh ngạc nhìn anh.
“Ba ơi, ba muốn đưa bọn con qua đó ạ?” Tống Hải Dương hỏi.
Đường Hạo Tuấn xoa xoa đầu cậu: “Đúng thế.”
“Vậy lịch trình chiều nay của anh thì sao bây giờ? Em nhớ Trình Hiệp nói là chiều nay anh phải tới công ty con kiểm tra mà.” Tống Vy hỏi.
Nếu anh đi cùng bọn họ, cô đương nhiên sẽ rất vui.
Thế nhưng cô cũng không muốn anh bỏ bê công việc để tiễn mẹ con cô, cho dù anh là tổng giám đốc kiêm chủ tịch tập đoàn Đường Thị, cổ đông trong tập đoàn cũng sẽ bất mãn với anh.
“Không sao đâu, lùi lịch lại ngày mai là được.” Đường Hạo Tuấn không quá quan tâm, nói.
Tống Vy nhăn mày: “Nhưng như thế không hay lắm đâu.”
“Không sao, anh có thể để phó tổng giám đốc đi thay anh, thỉnh thoảng cho cấp dưới chút quyền lợi thì những người đó sẽ càng trung thành.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy gật đầu: “Cũng phải. Thôi vậy, em không khuyên nổi anh, nhưng mà anh đâu có vé máy bay. Hết giờ bán vé rồi.”
“Không mua, máy bay tư nhân cỡ nhỏ của anh đậu ở sân bay.” Nói rồi, một tay Đường Hạo Tuấn đẩy xe lăn, một tay kéo tay Tống Vy. “Đi thôi.”
Tống Vy nhìn anh, vừa buồn cười vừa cảm động.
Thôi vậy, anh muốn tiễn thì cứ để anh tiễn.
Hơn nữa hai đứa trẻ cũng rất vui.
Một nhà bốn người vui vẻ lên máy bay tư nhân.
Cùng lúc đó, trong boong tàu của một con thuyền đánh cá ngoài bến tàu, khuôn mặt Lâm Giai Nhi vặn vẹo nhìn những thùng nước lớn lớn nhỏ nhỏ xung quanh, tức run người.
“Tên Đường Hạo Minh khốn nạn, cho mình trốn trong thuyền đánh cá để nhập cư trái phép, ở chung chỗ với một đống hải sản.” Lâm Giai Nhi nhìn chằm chằm đám tôm hùm đang bơi qua bơi lại trong thùng nước, như sắp phát điên tới nơi.
Ở đây vừa thối vừa bẩn, còn chẳng bằng cái hầm cầu, tên khốn nạn Đường Hạo Minh, chắc chắc là anh ta cố tình, rõ ràng vẫn còn những con thuyền khác có thể chở cô ta đi chứ không phải là để cô ta lên thuyền đánh cá, đây rõ ràng là cố tình hành hạ cô ta, làm nhục cô ta!