Lâm Giai Nhi không ngờ Kiều Phàm lại không nể mặt đến vậy, tức đến run cả người: “Kiều Phàm, anh không sợ tôi sẽ nói cho Tống Vy rằng Tống Hải Dương bị tai nạn xe là do một tay anh bày ra sao?”
“Còn nữa, để không bị lộ tẩy mà anh còn xóa ký ức của Tống Hải Dương. Đã thế, ngay cả chuyện anh gặp tai nạn xe cũng đều là do anh sắp đặt trước, kể cả việc kho hàng của Tống Vy bị cháy cũng là do anh làm.”
Nghe vậy, Kiều Phàm không những không hoảng loạn, ngược lại còn nở một nụ cười u ám: “Vậy cô cứ nói đi. Cô có tin, trước khi cô kịp nói ra, tôi đã giải quyết cô xong rồi không? Cô nên biết rằng, đối với một bác sĩ thì tạo ra một tiêu bản hình người cũng không phải là chuyện gì quá khó. Cô nghĩ đến lúc đấy ai mà biết được cái tiêu bản đó là cô?”
“Anh…” Lâm Giai Nhi bị doạ cho sợ rồi.
Biến thái, tên đàn ông này là một kẻ biến thái thực sự.
Cô ta thừa nhận mình ác độc, nhưng chưa đến mức như Kiều Phàm, giết người xong còn động chân động tay với thi thể.
Cùng lắm cô ta cũng chỉ giết chết là xong.
Cho nên, so với Kiều Phàm, cô ta vẫn còn kém một chút.
Nghe ra được sự sợ hãi của Lâm Giai Nhi, Kiều Phàm cười mỉa: “Cho nên, tốt nhất là cô đừng có uy hiếp tôi, không thì cô còn chẳng đủ để tôi chơi đùa.”
Lâm Giai Nhi cắn chặt răng: “Rồi, lần này coi như tôi thua. Nhưng Kiều Phàm, anh cứ chờ đó cho tôi.”
Kiều Phàm cúp máy, ánh mắt tràn đầy khinh thường.
Chờ?
Được, anh ta sẽ chờ. Xem xem ai trong hai người bọn họ sẽ rơi vào kết cục thảm hại.
Kiều Phàm bỏ điện thoại vào trong túi áo blouse rồi đi về phía thang máy.
Anh ta đến đây vì được bệnh viện này mời đến để làm phẫu thuật cho một bệnh nhân.
Không thể đến muộn được.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn không hề biết sau khi họ đi, Kiều Phàm đã nói chuyện với Lâm Giai Nhi.
Hai người quay lại phòng bệnh, nghe thấy tiếng cười của Giang Hạ và hai đứa trẻ, tâm trạng cũng dần thoải mái hơn.
“Đang nói chuyện gì thế?” Tống Vy bỏ giấy xuất viện xuống, cười hỏi.
Giang Hạ đáp: “Đang kể chuyện cười cho hai đứa.”
Tống Vy gật gật đầu: “Vậy mấy mẹ con tiếp tục đi.”
“Thôi, giờ cũng không còn sớm nữa, tớ cũng phải đi rồi, hôm nay tớ đã đồng ý sẽ về ăn cơm với ba mẹ.” Giang Hạ đứng dậy khỏi mép giường.
“Tạm biệt mẹ nuôi.” Hai đứa trẻ ngoan ngoãn vẫy tay chào tạm biệt cô ấy.
Giang Hạ thích chí nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của hai đứa trẻ: “Nghĩ đến việc thời gian sắp tới sẽ không được gặp hai đứa, mẹ nuôi thật sự rất không nỡ.”
Tống Vy cười, nói: “Nếu nhớ hai đứa nó, có thời gian thì cứ ra nước ngoài tìm bọn tớ, bảo Hạo Tuấn đưa cậu đi.”
Giang Hạ lập tức quay sang nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn đứng phía sau Tống Vy, mặt lạnh, dáng vẻ như kiểu nhân loại mau tránh xa ngàn dặm.
Giang Hạ sợ đến run cả người: “Thôi vậy, nếu có thời gian thì tớ sẽ tự đến tìm cậu.”
Cô ấy không muốn đi cùng tổng giám đốc Đường đâu.
Lần trước cô ấy đã nhổ tóc tổng giám đốc Đường, thế nên bây giờ mỗi lần nhìn cô, tổng giám đốc Đường lại trưng ra vẻ mặt bất thiện. Nếu cô ấy mà đi cùng với tổng giám đốc Đường, không khéo tổng giám đốc Đường sẽ trả thù cô ấy mất.
Tống Vy cũng đoán được sơ sơ lý do vì sao Giang Hạ lại từ chối, bèn lắc đầu cười.
Đột nhiên, cô như nhớ tới điều gì đó, thu nụ cười lại: “Đúng rồi Hạ ơi, vừa nãy lúc tớ làm thủ tục xuất viện cho Dĩnh Nhi thì gặp Kiều Phàm.”
Giang Hạ nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, sau đó cụp mắt: “Chẳng phải anh ta làm ở bệnh viện khác à? Sao lại đến đây?”
“Tớ cũng không biết, chắc là vì có chuyện gì đó. Cậu…”
“Tớ không sao đâu.” Giang Hạ xua tay cười. “Vy Vy, thực ra ngay từ đầu cậu không nên nói chuyện này với tớ. Không phải tớ đã nói từ trước rồi sao? Tớ đã buông bỏ Kiều Phàm rồi, cho nên đối với tất cả mọi chuyện về anh ta, tớ cũng không hiếu kỳ cho lắm. Thôi nhé Vy Vy, tớ đi trước đây.”
Nói xong, cô ấy xách túi đi ra ngoài.
Tống Vy nhìn theo bóng lưng cô ấy, khẽ thở dài.
“Trông cô ấy như vậy, cũng không giống như đã thật sự buông bỏ Kiều Phàm.” Đường Hạo Tuấn bỗng lên tiếng.
Tống Vy day day huyệt thái dương: “Đến anh cũng nhìn ra, sao em lại không nhìn ra được chứ. Vả lại, Hạ với Phàm lớn lên bên nhau, đến tuổi dậy thì, Hạ bắt đầu rung động với Phàm. Mười mấy năm đấy, làm sao nói buông bỏ là buông bỏ được.”
“Lúc trước bọn họ đã xảy ra chuyện gì?” Đường Hạo Tuấn hiếm khi tò mò chuyện của người khác.
Tống Vy nhún vai: “Lúc trước bọn họ xảy ra tranh cãi, nguyên nhân cũng giống với lần chúng ta chiến tranh lạnh.”
Đường Hạo Tuấn chớp chớp mắt, lập tức hiểu ra: “Kiều Phàm cho rằng Giạng Hạ giết ba mẹ anh ta?”
“Cũng đại loại như thế, ba mẹ của Phàm bị giết, Phàm tưởng là Hạ đã tiết lộ vị trí của ba mẹ anh ta, sau đó ba mẹ của Hạ dẫn kẻ thù của ba mẹ anh ta tới, rồi giết ba mẹ anh ta. Hạ luôn cố gắng giải thích rằng cả nhà mình bị oan, nhưng Phàm chưa bao giờ tin.” Tống Vy đáp.
Đường Hạo Tuấn gật gật đầu: “Thì ra là thế.”
“Thực ra em muốn giúp Hạ điều tra rõ chuyện trong quá khứ, nhưng mọi chuyện đã qua lâu vậy rồi, căn bản không thể nào tra rõ, rất nhiều chứng cứ đã không còn nữa.” Tống Vy nói đầy tiếc nuối.
Đường Hạo Tuấn không nói gì.
Anh cũng sẽ không lên tiếng nói sẽ điều tra giúp Giang Hạ.
Đây là chuyện của Giang Hạ, chẳng liên quan gì đến anh cả.
Thù của bản thân mình anh còn chưa trả được đây này.
Nghĩ đến người đó, Đường Hạo Tuấn khẽ hé bờ môi mỏng: “Hôm nay anh ra tòa, phán quyết cuối cùng cho Đường Mãnh đã được đưa ra, dự kiến thi hành vào mùng chín tháng mười. Theo như lời luật sư, ông ta sẽ bị tử hình.”
Hai mắt Tống Vy sáng lên: “Thật sao? Thế thì tốt quá!”
Đường Hạo Tuấn hơi nâng cằm: “Đúng là rất tốt, nhưng mà tên hung thủ thứ hai vẫn chưa tìm được.”
Anh muốn bắt tất cả những kẻ đã hại ba mẹ anh lại.
Tống Vy cảm nhận được suy nghĩ của anh, liền nắm lấy tay anh: “Yên tâm đi, sẽ tìm được thôi.”
Đường Hạo Tuấn mỉm cười rồi khẽ gật đầu, anh đang định nói gì đó thì điện thoại reo.
Anh lấy ra xem, là Trình Hiệp gọi tới.
Đường Hạo Tuấn trực tiếp nghe máy: “Có chuyện gì?”
“Tổng giám đốc, tôi bắt được trong văn phòng của anh một tên trộm do Đường Hạo Minh phái tới.” Trình Hiệp hết sức căm phẫn mà báo cáo.
Mặt Đường Hạo Tuấn da sầm xuống, khí lạnh quanh người tỏa ra bốn phía: “Cái gì? Trộm?”
Tống Vy nhìn anh đầy kinh ngạc: “Trộm gì cơ?”
Đường Hạo Tuấn tạm thời không trả lời cô, ánh mắt tràn đầu sát ý: “Tên đó trộm cái gì?”
“Hắn ta không trộm cái gì cả. Nói đúng hơn là hắn vẫn chưa trộm được thứ hắn cần. Nhưng dựa theo những gì tôi tra hỏi được thì người đó nói là đến để trộm một bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần cho Đường Hạo Minh. Tôi đoán, đó có thể là giấy chuyển nhượng cổ phần của bất động sản Duy Tâm.” Trình Hiệp trả lời.
Dù sao thì Đường Hạo Minh cũng không thể nào không biết chuyện Đường Mãnh bị bắt.
Đường Hạo Minh biết tổng giám đốc đã tìm được di chúc, tất nhiên cũng biết giấy chuyển nhượng cổ phần của bất động sản Duy Tâm đang ở trong tay tổng giám đốc, nhưng Đường Hạo Minh không dám lộ diện, bởi nếu anh ta ra mặt sẽ bị tổng giám đốc bắt lại.
Cho nên, Đường Hạo Minh chỉ có thể dùng cách này.
“Thì ra là thế.” Khóe môi Đường Hạo Tuấn nhếch lên nở nụ cười lạnh lùng.
Anh đã nói rồi mà, chuyện di chúc được tìm thấy đã qua nhiều ngày như vậy, anh còn cố tình tuồn tin tức ra ngoài, chính là muốn xem xem Đường Hạo Minh có ra tay hay không.
Nhưng nhiều ngày nay sóng êm gió lặng, Đường Hạo Minh vẫn không ra tay, anh còn tưởng rằng Đường Hạo Minh đã buông tha cho cổ phần của bất động sản Duy Tâm rồi, không ngờ đến hôm nay mới lộ đầu ra.
Đường Hạo Minh không hề có ý định buông tha cho bất động sản Duy Tâm. Ngược lại, Đường Hạo Minh vẫn luôn rất để ý đến bất động sản Duy Tâm.
Rốt cuộc bất động sản Duy Tâm có bí mật gì? Vì sao mẹ lại muốn giao bất động sản Duy Tâm cho Đường Hạo Minh? Vì sao Đường Hạo Minh lại cố chấp với bất động sản Duy Tâm như vậy? Cố chấp đến mức, ngay cả tập đoàn Đường Thị cũng bị xếp sau nó.
“Cậu chờ tôi ở văn phòng, tôi sẽ quay lại ngay.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói.
Trình Hiệp đáp: “Vâng.”
Cuộc điện thoại kết thúc, Đường Hạo Tuấn nhìn về phía Tống Vy: “Đường Hạo Minh phái người lẻn vào văn phòng anh để trộm cổ phần của bất động sản Duy Tâm, Trình Hiệp đã tóm được hắn ta rồi, anh phải qua đó một chuyến.”