Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 915




Sau khi trả lời xong, anh cũng không chú ý tin tức trên mạng nữa, thoát khỏi Facebook.

Bởi vì bài đăng sau của anh đã dập tắt những ảnh hưởng mà bài đăng trước đó mang lại.

“Tổng giám đốc.” Đúng lúc này, cánh cửa phòng bệnh bị gõ vang.

Đường Hạo Tuấn đánh mắt nhìn sang giường bệnh, thấy ba mẹ con không bị tiếng ồn làm thức giấc, lúc này mới nhẹ nhàng bước tới mở cửa.

“Tổng giám đốc, tôi…”

“Ra ngoài nói.” Đường Hạo Tuấn cắt ngang lời Trình Hiệp.

Trình Hiệp ý thức được điều gì đó, gật đầu, nghiêng người nhường đường.

Đường Hạo Tuấn đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại: “Nói đi, có chuyện gì vậy?”

“Là kết quả giám định quan hệ huyết thống của Tống Huyền và Lâm Quốc Thần.” Trình Hiệp đưa một trong hai tập tài liệu kẹp dưới nách cho Đường Hạo Tuấn: “Giấy xét nghiệm của họ vừa có rồi, kết quả cho thấy, quả nhiên Tống Huyền không phải con gái của Tống Huy Khanh mà là con của Lâm Quốc Thần.”

Đường Hạo Tuấn cũng không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy kết quả này.

Nếu Tống Vy đã dám gửi tóc về chứng tỏ khả năng Tống Huyền không phải con gái của Tống Huy Khanh vô cùng cao.



Làm xét nghiệm chẳng qua chỉ để xác nhận mà thôi.

Đường Hạo Tuấn lật tờ giấy xét nghiệm quan hệ huyết thống của Tống Huyền và Lâm Quốc Thần xem qua loa rồi đóng lại. Anh không cảm thấy hứng thú lắm, đợi Tống Vy tỉnh dậy thì đưa cho cô xem là được.

Dù gì đây cũng là chuyện của nhà họ Tống, cho dù anh là con rể thì cũng không tiện nhúng tay vào.

Cho nên, cứ để chính cô tự giải quyết.

“Đó là gì vậy?” Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn nhìn vào tập tài liệu còn lại trên tay của Trình Hiệp.

Biểu cảm Trình Hiệp lập tức trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều: “Trong đây là danh sách các mối quan hệ của ông bà chủ và danh sách mua điện thoại Torah. Lần trước anh nhờ tôi so sánh hai danh sách này xem có người nào trùng nhau không. Tôi đã đối chiếu, có khá nhiều người.”

Trình Hiệp nói xong, đưa tài liệu qua.

Đường Hạo Tuấn híp mắt lật xem, trực tiếp nhìn danh sách sau khi đối chiếu.

Trên danh sách có khoảng hai mươi mấy người, trong số những người này có người từng là bạn bè và là kẻ thù của ba mẹ anh, cũng là người mua điện thoại Torah.

Cho nên trong số hai mươi mấy người này, chắc chắn sẽ có hung thủ thứ hai. Còn cụ thể là ai, anh sẽ tập trung điều tra trong số mấy người này.

“Điều tra đi, tra hết tổ tông dòng họ hai mươi mấy người này cho tôi!” Đường Hạo Tuấn xem xong liền đưa tài liệu lại cho Trình Hiệp.

Trình Hiệp đáp lời: “Tôi hiểu rồi.”

“Còn chuyện gì nữa không?” Đường Hạo Tuấn thấy Trình Hiệp còn chưa đi, anh lại hỏi.

Trình Hiệp xoa xoa chóp mũi: “Chuyện là thế này, lúc trước bác sĩ Mạnh có gọi điện cho tôi, nói là muốn tới thăm hai đứa trẻ, nhờ tôi nhắn với anh một tiếng.”

Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhếch môi: “Nói với anh ta, kêu anh ta cút đi.”

Anh sẽ không để Mạnh Ngọc tới thăm hai đứa trẻ.

Hai đứa trẻ bị Mạnh Ngọc gián tiếp hại ra nông nỗi này. Anh ta tưởng chỉ cần tới thăm thì có thể bù đắp được hay sao?

“Tôi biết rồi. Lát nữa tôi sẽ trả lời anh ta. Vậy tổng giám đốc, tôi xin phép đi trước đây.” Trình Hiệp tạm biệt.

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, ‘ừ’ một tiếng.

Sau khi Trình Hiệp đi, anh trở lại phòng bệnh ngồi trên sofa, bắt đầu xử lý tài liệu.

Lúc Tống Vy tỉnh lại đã là ba giờ chiều.

Nhưng hai đứa trẻ vẫn còn ngủ.

Cô không làm bọn trẻ thức giấc, rón rén đi vào nhà vệ sinh.

Tống Vy rửa mặt xong, tỉnh táo cả người.

Lúc này, dì Vương từ bên ngoài đi vào: “Mợ chủ, cô tỉnh rồi à.”

“Vâng, Hạo Tuấn đâu ạ?” Tống Vy hỏi.

Dì Vương đặt hộp cơm trong tay xuống: “Cậu chủ quay lại tập đoàn rồi, hình như có chuyện gì đó, chút nữa sẽ qua đây.”

“Tôi biết rồi.” Tống Vy gật đầu.

Dì Vương mở hộp cơm ra: “Mợ chủ, cô ăn cơm đi, tôi mang đến cho cô đấy.”

Ngửi mùi thơm cũng khiến người ta thèm thuồng, Tống Vy mỉm cười trả lời: “Được thôi, đã lâu tôi không được ăn cơm dì Vương nấu rồi, tôi cũng thấy nhớ lắm đây này.”

Dì Vương nghe xong, vui mừng cười nói: “Vậy chút nữa mợ chủ ăn nhiều vào nhé.”

“Vâng.” Tống Vy trả lời, đi sang bên cạnh ngồi xuống, đợi ăn cơm.

Sau khi ăn xong, cô lau khóe miệng rồi đứng dậy: “Dì Vương, phiền dì trông hai đứa trẻ giúp, tôi tới công ty xem thế nào.”

Cô không đi thì cũng không biết công ty thế nào rồi.

Còn Giang Hạ nữa, cô cũng rất muốn gặp cô ấy.

“Mợ chủ cứ đi đi, yên tâm, ở đây đã có tôi rồi.” Dì Vương xua tay.

Tống Vy cảm ơn lần nữa, xách túi rời khỏi bệnh viện.

Cô lái xe tới công ty.

Tống Vy đứng dưới tòa nhà công ty nhìn một lát rồi mới đi vào.

Đinh!

Thang máy mở ra.

Tống Vy đi vào cửa lớn của công ty, nhân viên lễ tân định tiến lên chào hỏi, nhưng lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy cô, bỗng kinh ngạc há hốc miệng: “Tổng giám đốc Tống, cô về rồi hả?”

Những người khác trong văn phòng nghe thấy vậy cũng nháo nhác ngẩng đầu lên.

“Tổng giám đốc Tống, là cô thật à?”

“Sao cô lại về?”

Mọi người đứng lên, líu ríu hỏi han.

Tống Vy mỉm cười đưa bánh ngọt và cà phê trong tay cho mọi người: “Tôi trở về thăm một chút. Nè, đây là trà chiều.”

“Cảm ơn tổng giám đốc Tống.”

Mọi người cười nói cảm ơn xong, bắt đầu chia nhau cà phê và bánh ngọt.

Trong văn phòng, Giang Hạ nghe tiếng ồn ào ở bên ngoài, khó hiểu chau mày: “Có chuyện gì vậy?”

Giang Hạ đặt điện thoại xuống, đứng dậy ra ngoài, muốn xem thử đã xảy ra chuyện gì, sao lại hò hét ầm ĩ như vậy?

Nhưng rồi không ngờ, cô ấy lại nhìn thấy Tống Vy.

“Vy… Vy Vy?” Giang Hạ không dám tin dụi mắt mình.

Tống Vy quay đầu cười với cô ấy: “Giang Hạ, tớ về rồi.”

“Sao cậu đã về rồi?” Giang Hạ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ đi tới, kéo tay của Tống Vy rồi quan sát kỹ lưỡng: “Không phải cậu đang thi à? Cuộc thi diễn ra trong ba tháng lận đấy, chưa tới một tháng mà cậu đã về rồi, lẽ nào bị loại rồi hả?”

Cô ấy vừa dứt lời, cả văn phòng đều yên lặng, đám đông không uống cà phê với ăn bánh ngọt nữa, lo lắng nhìn sang Tống Vy.

“Tổng giám đốc Tống, chẳng lẽ cô thật sự bị loại rồi ư?”

Nếu Tống Vy bị loại thì ai đau lòng nhất, đương nhiên là họ rồi.

Vì tổng giám đốc Tống tham gia cuộc thi quốc tế sẽ khiến mấy nhà thiết kế nhỏ như bọn họ cũng nổi theo, nhiều mẫu thiết kế sẽ bán được giá cao.

Nếu tổng giám đốc Tống bị loại, điều này cũng có nghĩa là họ không thể tiếp tục hưởng ké danh tiếng của cô ư?

Tống Vy thấy ánh mắt lo lắng và quan tâm của mọi người, dở khóc dở cười lắc đầu: “Không phải. Tôi chỉ về thăm mọi người thôi, sau đó vẫn phải quay về tiếp tục cuộc thi mà.”

Mọi ngời nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đã nói mà, tổng giám đốc Tống giỏi như vậy, sao có thể bị loại được chứ?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Mọi người lại tiếp tục ăn uống.

Giang Hạ kéo Tống Vy vào văn phòng mình: “Vy Vy, cậu nói thật cho tớ biết, rốt cuộc có chuyện gì mà cậu phải chạy về đây thế? Làm vậy không giống cậu chút nào.”

Tâm trạng của Tống Vy chùng xuống, hơi thở xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo.

Giang Hạ chớp mắt: “Vy Vy, có phải đã xảy ra chuyện lớn rồi không?”

“Dĩnh Nhi nhập viện rồi, Hải Dương cũng bị thương.” Tống Vy khó khăn lên tiếng trả lời.

Giang Hạ hô toáng lên: “Cái gì? Sao hai đứa nó lại… xảy ra sự cố gì sao?”

“Không phải sự cố, là do người khác làm, là Lâm Giai Nhi làm.” Tống Vy siết chặt tay, nói: “Lâm Giai Nhi được Mạnh Ngọc thả ra, kiên quyết muốn đối phó với tớ. Tớ không ở trong nước nên cô ta ra tay với hai đứa trẻ.”

Giang Hạ nghiến răng nghiến lợi: “Người phụ nữ lòng dạ ác độc kia. Được cả bác sĩ Mạnh nữa, đầu óc mụ mị rồi đấy à à?”

“Giang Hạ.” Tống Vy kéo tay cô ấy: “Khoảng thời gian này cậu cũng phải cẩn thận, chú ý an toàn, tớ lo Lâm Giai Nhi sẽ đối phó từng người thân bên cạnh tớ.”

Giang Hạ nghe xong câu này, trái tim thắt lại. Nhưng chẳng mấy chốc, cô ấy lại tỏ ra kiên định rồi gật đầu: “Cậu yên tâm, tớ biết rồi, tớ sẽ để ý.”

“Vậy thì tốt, cậu nói tớ nghe tình hình công ty trong khoảng thời gian tớ không ở đây đi.” Tống Vy đi vào vấn đề chính.