Đường Hạo Minh vẫn điềm nhiên như cũ: “Biết, khoảng thời gian trước Hạo Tuấn nổi điên chèn áp sản nghiệp của ba tôi, trực tiếp khiến sản nghiệp của ba tôi phá sản không nói, còn làm xấu danh tiếng của ba tôi, chuyện lớn như vậy, tôi làm sao có thể không rõ.”
“Vậy anh không sợ sao?” Tống Vy để dao dĩa trong tay xuống.
Đường Hạo Minh khẽ mỉm cười: “Tại sao phải sợ?”
“Hạo Tuân sẽ không tha cho nhà các anh.” Tống Vy đáp.
Nụ cười trên mặt Đường Hạo Minh thu liễm lại, trong mắt ẩn chứa hoài niệm, có điều rất nhanh lại biến mất: “Khoảnh khắc ba tôi ra tay với chú thím hai thì tôi đã biết nhà chúng tôi và Hạo Tuấn sẽ không chết không thôi, không phải chúng tôi chết thì là Hạo Tuấn chết, tôi sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi, tại sao phải sợ.”
Nói ra thì, chú thím hai đối xử với anh ta thật sự rất tốt.
Lúc nhỏ, Đường Mãnh thường xuyên ở bên ngoài chơi bời không về nhà, mẹ của anh ta thì đi bắt tiểu tam, cũng không quan tâm anh ta, là chú thím hai coi anh ta như con trai mà chăm sóc.
Nếu anh ta năm đó biết sớm Đường Mãnh muốn làm như vậy, anh ta chắc chắn sẽ ngăn cản.
Nhưng bây giờ nói những điều này đã muộn rồi.
“Thì ra anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.” Tống Vy quấy canh trong bát.
Đường Hạo Minh nhếch môi: “Phải, có điều có một điểm tôi phải nhắc nhở cô.”
“Cái gì?” Tống Vy nhìn anh ta.
Trong mắt Đường Hạo Minh vụt qua một tia tối tăm: “Chú thím hai quả thật là ba mẹ tôi tìm người đâm, nhưng thật ra trong này còn có một hung thủ nữa.”
Đồng tử của Tống Vy phóng to: “Anh đây là có ý gì?”
Một hung thủ khác.
Lẽ nào, người giết hại ba mẹ Hạo Tuấn, không chỉ có Đường Mãnh sao?
“Không sai, như những gì cô nghĩ.” Đường Hạo Minh dựa ra sau, nhìn sắc mặt sững sờ của Tống Vy rồi đáp.
Tống Vy siết chặt lòng bàn tay: “Tôi dựa vào đâu mà tin anh?”
“Cô có tin hay không cũng chả sao cả, tôi chỉ là nhắc nhở cô mà thôi, năm đó có người lợi dụng Hạo Tuấn, dụ chú thím hai tới con đường đó, người ba mẹ tôi sắp xếp mới có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.” Đường Hạo Minh uống ngụm rượu vang.
Tim của Tống Vy đập rất nhanh, thình thịch thình thịch.
Rõ ràng trong đại sảnh không yên tĩnh, nhưng cô nghe rất rõ tiếng nhịp tim của mình, làm sao cũng không bình tĩnh được.
“Là ai?” Tống Vy nuốt nước bọt hỏi.
Ánh mắt của Đường Hạo Minh nhìn cô đầy thâm ý: “Là ai tôi không nói cho cô được, các cô tự mình tra đi, có điều tôi có thể nói cho cô biết, người đó là một người các cô có thế nào cũng không dám tin.”
Có thế nào cũng không dám tin sao?
Tống Vy cắn môi, thế nào cũng không hiểu câu này rốt cuộc có ý gì.
Trong lòng vừa buồn bực vừa tức.
Dù sao loại hành vi nói một nửa giữ lại một nửa này của anh ta, thật sự rất khiến người ta ghét.
Gây tò mò với người khác lại không nói rõ, thật sự rất muốn đánh anh ta.
Tống Vy hít sâu, đè xuống sự xúc động muốn đánh người ở trong lòng, mấp máy đôi môi đỏ: “Vậy anh tại sao muốn nói những điều này với tôi? Anh rõ ràng có thể không nói cho tôi, không chỉ có một hung thủ.”
“Tại sao?” Đường Hạo Minh đẩy mắt kính: “Chắc là trong lòng mất cân bằng, dựa vào đâu Hạo Tuân chỉ trả thù chúng tôi, hung thủ kia ngược lại nấp trong tối tiêu dao.”
“Thì ra là nhìn không thuận mắt.” Tống Vy bĩu môi: “Nếu đã nhìn không thuận mắt, vậy anh dứt khoát nói thẳng ra người đó là ai đi, như vậy Hạo Tuấn có thể trực tiếp trả thù, anh cũng không cần trong lòng mất cân bằng.”
“Như thế sao mà được, tôi còn muốn xem kịch, nhìn thấy các cô từ từ tìm hung thủ đó, tôi vẫn là rất vui.” Đường Hạo Minh cười với vẻ xấu xa.
Tống Vy trợn ngược mắt trong lòng, lười để ý anh ta.
Cách đó không xa, Tô Huyền khoác tay một người đàn ông phương tây hơi có tuổi từ trong phòng bao đi ra, chuẩn bị rời khỏi khách sạn thì nhìn thấy Tống Vy ở trong đại sảnh.
Trên mặt Tô Huyền hơi hoảng, vô thức buông người đàn ông phương tây đó ra, vì không để Tống Vy nhìn thấy, rồi suy đoán quan hệ của cô và người đàn ông phương tây này.
“Cục cưng, sao thế?” Người đàn ông phương Tây rõ ràng cảm thấy rất không vui trước động tác tránh né của Tô Huyền, lông mày cũng nhíu lại.
Tô Huyền mím môi, đang muốn an ủi người đàn ông mấy câu, bỗng nhiên lại nhìn thấy góc nghiêng của người đàn ông đối diện Tống Vy.
Đó là... Đường Hạo Minh?
Anh ta sao lại ở đây, còn nói nói cười cười với Tống Vy!
Tống Vy lẽ nào không biết, quan hệ bất hòa của Đường Hạo Minh và Đường Hạo Tuấn sao?
Tô Huyền nheo mắt lại, trong đầu bỗng có chủ ý.
Sau đó, cô ta rút điện thoại ra, chụp ảnh của Đường Hạo Minh và Tống Vy, gửi cho một số điện thoại mà cô ta nhớ rất rõ, rõ tới tận linh hồn.
Trong nước, lúc này là buổi sáng.
Đường Hạo Tuấn vừa tới công ty, còn chưa ngồi xuống, điện thoại trong túi rung lên.
Anh rút điện thoại ra liếc nhìn, là một số điện thoại nước ngoài lạ gửi tin nhắn tới.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày.
Đây là số điện thoại cá nhân của anh, số điện thoại lạ căn bản không thể gửi được.
Nhưng số điện thoại nước ngoài này lại...
Đường Hạo Tuấn híp mắt, ấn mở tin nhắn này, nhìn thấy hình ảnh bên trên thì con ngươi co rút lại.
Chỉ thấy trên ảnh, Tống Vy và Đường Hạo Minh ngồi đối diện nhau, đang ăn cơm, hơn nữa sắc trời bên ngoài đen xì, bên đó rõ ràng là buổi tối.
Vậy nên đêm hôm, hai người bọn họ ăn cơm ở bên ngoài?
Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn lạnh như băng, tay bóp điện thoại, dùng lực khá mạnh.
Đường Hạo Minh tại sao lại ở đó, còn gặp được Tống Vy.
Bọn họ tại sao lại cùng nhau ăn cơm?
Rất nhiều nghi vấn xuất hiện trong đầu, khiến trong lòng Đường Hạo Tuấn rất bực bội.
Anh nới cà vạt ra, mặt mày âm trầm gọi Trình Hiệp vào.
“Tổng giám đốc?” Trình Hiệp nghi hoặc nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn đưa điện thoại qua: “Tra số điện thoại này.”
Kết quả Trình Hiệp nhìn thoáng qua, không nhìn thấy số điện thoại mà nhìn thấy bức hình trước, mắt trợn to: “Tổng giám đốc, đây...”
“Số điện thoại này đột nhiên gửi loại ảnh này tới, mục đích là gì, trong lòng tôi rất rõ, chẳng phải giống như Lâm Giai Nhi lần đó sao.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói.
Lần đó Lâm Giai Nhi gửi ảnh cho Tống Vy, chính là muốn chọc tức Tống Vy, khiến Tống Vy hiểu lầm anh.
Chủ nhân của số điện thoại này, rõ ràng cũng như vậy.
Khi anh nhìn thấy bức ảnh này, quả thật rất không vui, nhưng anh vẫn không ngốc như vậy, tin chắc Tống Vy và Đường Hạo Minh cùng nhau ăn cơm thật sự không có gì.
Trên ảnh rất rõ ràng, tuy Tống Vy cười, nhưng Tống Vy lại không hề có cảm xúc, điều này chứng tỏ Tống Vy không muốn gặp Đường Hạo Minh, cùng nhau ăn cơm, khả năng là có nguyên nhân gì khác.”
Vừa nghe thấy lời của Đường Hạo Tuấn, Trình Hiệp lập tức nhớ tới chuyện Lâm Giai Nhi tính kế tổng giám đốc, thần sắc chợt đanh lại, lập tức nói: “Được, tôi bây giờ đi tra.”
Nói xong, anh ta trả lại điện thoại cho Đường Hạo Tuấn, xoay người đi ra ngoài.
Đường Hạo Tuấn sau khi nghe điện thoại, nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc, cuối cùng vẫn gọi điện cho Tống Vy.
Anh vẫn muốn biết, cô tại sao lại gặp được Đường Hạo Minh.
Ở nước ngoài, Tống Vy và Đường Hạo Minh đã ăn xong cơm.
Đường Hạo Minh nghe một cuộc điện thoại, cũng không biết người ở đầu bên kia nói cái gì với anh ta, sau đó anh ta vội vàng rời đi.
Có điều trước khi rời đi, còn để lại lời tạm biệt với cô, nói lần sau gặp lại.
Tống Vy trợn ngược mắt, không đáp, đi ra khỏi khách sạn.
Lúc này, điện thoại của cô đổ chuông.
Tống Vy rút điện thoại xem, tim bỗng đập mạnh, nghe máy: “Hạo Tuấn.”
Không biết như nào, vừa gặp mặt với Đường Hạo Minh xong, bây giờ nghe điện thoại của Đường Hạo Tuấn, trong lòng cô vô thức có hơi chột dạ.
Đường Hạo Tuấn cũng nghe ra, hừ lạnh một tiếng: “Em đang chột dạ?”
“Không có.” Ánh mắt của Tống Vy lóe lên, nâng cao âm lượng đáp lại.
Đường Hạo Tuấn mấp máy cánh môi: “Em đang ở đâu?”
“Em đang ở bên ngoài, vừa ăn cơm xong, chuẩn bị trở về” Tống Vy đáp.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy lời này của cô, sắc mặt chuyển biến tốt hơn nhiều.
Ít nhất, cô ăn cơm ở bên ngoài là không có lừa anh.
“Ăn cơm cùng với ai?” Đường Hạo Tuấn cụp mắt lại hỏi.
Ánh mắt của Tống Vy di chuyển: “Với Bảo Châu.”
Đường Hạo Tuấn sa sầm mặt mày: “Thật sự là cùng với Hạ Bảo Châu sao?”
Tim của Tống Vy đập thình thịch.
Anh chắc không phải biết cô đang nói dối rồi chứ?
Dường như biết Tống Vy đang nghĩ cái gì, Đường Hạo Tuấn trầm giọng nói: “Anh gửi một bức ảnh cho em, em xem đi.”
“Ồ.” Tống Vy gật đầu đáp một tiếng.
Ảnh?
Ảnh gì?