“Hửm?” Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Vậy nên tôi không nói rõ, vẫn là lỗi của tôi sao?”
“Không không không, tôi không có ý này, tôi chỉ là... Vy Vy.” Hạ Bảo Châu mặt mày khổ sở nhìn sang Tống Vy cầu cứu.
Tống Vy lau nước mắt vì cười chảy nước mắt ở khóe mắt: “Được rồi Hạo Tuấn, cậu ấy thật sự không biết là anh, anh đừng trách cậu ấy, có điều lời cậu ấy nói cũng đúng, tầm nhìn của cô Lâm quả thật quá bé rồi.”
Đường Hạo Tuấn nhếch môi không tiếp lời, rõ ràng là mặc nhận.
Trên thực tế, anh cũng không biết tại sao Lâm Giai Nhi lại yêu anh sâu đậm như vậy.
Có điều cũng chả sao cả, cô ta có yêu anh nữa, anh cũng sẽ không động lòng với cô ta.
Buổi chiều, Đường Hạo Tuấn dẫn hai đứa trẻ về nước.
Tống Vy và Hạ Bảo Châu tiễn bọn họ ở sân bay.
Trước khi lên máy bay, Tống Dĩnh Nhi ôm Tống Vy khóc không thành tiếng, không muốn rời khỏi mẹ.
Tuy Tống Hải Dương không giống như em gái, nhưng mắt cũng đỏ hoe, rõ ràng cũng rất không nỡ.
Ngay cả Đường Hạo Tuấn cũng nhìn Tống Vy bằng ánh mắt thâm tình.
Lúc đó, Tống Vy suýt nữa không nhịn được, trực tiếp mua vé máy bay đi cùng với mấy ba con.
Có điều cuối cùng cô vẫn nhịn được.
Ba ba con đi vào lối đi VIP, mãi cho tới khi không nhìn thấy nữa, Tống Vy mới buông tay xuống, sau đó ôm lấy Hạ Bảo Châu ở bên cạnh.
Hạ Bảo Châu biết cô buồn, vỗ nhẹ vào lưng của cô mà an ủi.
An ủi khoảng mười mấy phút, Tống Vy ngẩng đầu, lau nước mắt, mỉm cười: “Được rồi Bảo Châu, tớ không sao, cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn gì chứ, chúng ta cũng quay về thôi.”
Tống Vy đồng ý.
Trên xe, Hạ Bảo Châu thấy cảm xúc của cô có hơi chán trường, suy nghĩ một lát thì nói: “Vy Vy, đừng buồn nữa, tớ biết cậu không nỡ xa Đường tổng và bọn trẻ, nhưng các cậu có thể video call mỗi ngày, hơn nữa Đường tổng đã nói rồi, nửa tháng sau sẽ dẫn bọn trẻ tới thăm cậu.”
“Yên tâm đi, tớ thật sự không sao.” Tống Vy mỉm cười nói.
Hạ Bảo Châu thấy cô kiên trì thì cũng không nói gì nữa.
Vốn tưởng cô là thật sự không sao, kết quả vừa quay lại biệt thự thì Tống Vy đi lên lầu, nhốt mình ở trong phòng.
Hạ Bảo Châu thấy vậy thì lắc đầu bất lực: “Tình cảm giữa vợ chồng không tốt là chịu tội, tình cảm quá tốt cũng là chịu tội, mới xa nhau một khoảng thời gian thì giống như mất đi linh hồn, vẫn là độc thân tốt hơn.”
Vừa nói xong thì điện thoại của cô ấy đổ chuông.
Lấy ra xem, mắt của Hạ Bảo Châu sáng lên: “Alo, anh Brandi, tôi rảnh, lập tức tới ngay, đợi tôi.”
Nói xong, cô ấy cúp máy, nói với người giúp việc một tiếng rồi xách túi đi ra ngoài.
Vừa đi, trong miệng cô vừa nuốt nước bọt mà lẩm bẩm: “Cơ bắp tám múi cơ bắp tám múi, tôi tới đây.”
Tống Vy tới khi ăn tối mới biết Hạ Bảo Châu ra ngoài hẹn hò thì cả người đã rất ngạc nhiên.
Ra nước ngoài nhiều ngày như vậy, cô vậy mà không biết Hạ Bảo Châu có quen một người đàn ông phương tây.
Ngày hôm sau, Tống Vy tới tòa soạn, gặp mặt với một số ca sĩ, tìm hiểu tính cách, sở thích, số đo cơ thể, phong cách ăn mặc yêu thích và sự phối hợp của các ca sĩ.
Như vậy, cô mới có thể thiết kế ra được những trang phục phù hợp mà bọn họ mong muốn.
Tới trưa, cô đã tìm hiểu xong, cầm một xấp tài liệu đi ra khỏi tòa soạn, đi về phía bãi đỗ xe.
Vừa đi tới bãi đỗ xe thì bị hai người da đen xì chặn.
“Cô gái này, có muốn cùng đi uống ly cà phê không?” Một người da đen trong đó dùng tiếng Anh – Ấn đặc khẩu âm nói với Tống Vy, sự thô tục trong lời nói có thế nào cũng không che đậy được.
Người còn lại càng trực tiếp hơn, ánh mắt dâm đãng không ngừng dừng ở phần bụng của Tống Vy mà đánh giá phần bụng.
Thậm chí còn đưa ra tay, sờ về phía ngực của Tống Vy.
Bọn họ là lưu manh của nơi này, bình thường dựa vào việc cướp tiền để sống, gặp được mỹ nữ, đương nhiên cũng sẽ ra tay làm bậy.
Bình thường bọn họ không coi trọng người phụ nữ phương Đông, vóc dáng bé không lớn, trông còn giống nhau.
Nhưng lần này, người phụ nữ phương Đông mà bọn họ nhìn thấy, tuy chiều cao cũng không cao như người phụ nữ phương Tây, nhưng dáng người và dung mạo lại là cực phẩm, những người không hiểu thẩm mỹ của phương Đông, cũng cảm thấy người phụ nữ phương Đông này rất đẹp.
Cho nên, bọn họ sao có thể bỏ qua, nhất định phải bắt lại nếm thử.
Tống Vy lùi lại một tiếng, tránh bàn tay heo của người da đen này, lông mày tuyệt đẹp nhíu chặt lại, trong lòng rất bất an.
Cô biết, cô đã gặp phải kẻ bất lương.
Mà loại chuyện này không hiếm gặp ở nước ngoài mà thường xuyên xảy ra, chỉ là cô không ngờ, bản thân vậy mà gặp phải.
Hít sâu một hít, Tống Vy cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, không được hoảng, vừa nghĩ cách chạy trốn, vừa thương lượng với hai người da đen: “Hai vị, nếu như tôi cho tiền, có thể tha cho tôi không?”
Có thể dùng tiền giải quyết, cô đương nhiên nguyện ý.
Ít nhất chỉ là mất một khoản tiền, mà an toàn của cô được bảo đảm.
Tuy nhiên hai người da đen cười he he nói: “Cô gái, sau khi có được cô, tiền của cô đương nhiên cũng là của chúng tôi, cho nên chúng tôi tại sao phải tổn thất như vậy?”
Nghe vậy, trái tim của Tống Vy trùng xuống, biết hai người trước mắt không thể thương lượng được thì vô thức lùi lại, định sau khi lùi lại hai bước thì xoay người chạy, vừa chạy vừa kêu cứu.
Tuy cô biết ở nước ngoài vô cảm nhiều, bình thường sẽ không có ai thấy việc nghĩa mà quên mình, nhưng không thử ai mà biết được.
Nghĩ vậy, Tống Vy siết chặt tay, sau khi lùi lại hai bước thì lập tức xoay người chạy về phía trước.
Hai người da đen đầu tiên là sững người, sau đó thẹn quá hóa hận đuổi theo, vừa đuổi theo, vừa mắng chửi, nói sau khi tóm được Tống Vy, nhất định sẽ giải quyết cô.
Tống Vy sau khi nghe thấy, sắc mặt càng trắng bệch, chân chạy càng nhanh.
Chỉ là một người phụ nữ như cô, đâu thể chạy lại hai người đàn ông cao to lực lưỡng.
Cho nên rất nhanh Tống Vy đã bị túm được.
Một người da đen trong đó tát một cái vào mặt Tống Vy.
Cả người Tống Vy ngã ra đất, trên mặt bỏng rát, trong tai cũng ù ù, dường như có một đàn ong đang bay.
Một giây sau, cổ áo của Tống Vy bị một người da đen dùng sức nhấc lên.
Người da đen lại gần cô, giận dữ nói: “Con khốn, còn chạy à.”
Tống Vy ngửi được hơi thở của anh ta, kinh tởm muốn nôn.
Người da đen thấy thế thì lại càng tức giận: “Chê bai tôi? Ha ha, lát nữa sẽ khiến cô không rời xa được tôi.”
Nói xong, người da đen buông cổ áo của Tống Vy ra, cơ thể của Tống Vy ngã lại ra đất.
Sau đó, một người da đen trong đó đè xuống, dùng sức xé quần áo của Tống Vy.
Tống Vy mặt này kinh sợ mà hét lên: “Buông tôi ra, buông ra!”
Cô dùng cả tay lẫn chân giãy giụa, vừa đá vừa cào người da đen ở phía trên.
Tuy nhiên người da đen giống như một ngọn núi không hề nhúc nhích, ngược lại càng thêm phấn khích.
Rất nhanh, quần áo của Tống Vy bị xé ra, nội y lộ ra ngoài không khí.
Cơ thể của Tống Vy tiếp xúc với không khí, lạnh tới rùng mình, trong lòng rất tuyệt vọng, lẽ nào cô hôm nay thật sự phải bị làm ở đây sao?
Nước mắt của Tống Vy rơi xuống, tuyệt vọng mà nhắm mắt.
Vào lúc này, một bóng người lao tới, một cước đáp người da đen ở trên người Tống Vy ra.
Người da đen kêu xé lên.
Người da đen còn lại thấy vậy, nghiến răng nghiến lợi xông tới, đánh nhau với người đó.
Người đó chắc từng học võ, đánh cho người da đen đó lùi lại liên tiếp.
Có điều sau khi người da đen ngã ra đất vào trước đó đứng dậy, hai người da đen cùng lên thì người đó rõ ràng đã bắt đầu rơi vào thế hạ phong.
Tống Vy nghe thấy động tĩnh, mở mắt ra, nhìn thấy ba người không nhìn rõ mặt mũi đang đánh nhau thì lập tức biết mình được cứu rồi.
Cô trong lúc kích động, vội vàng kéo quần áo lên, từ trên đất bò dậy.
Vừa đứng dậy thì nghe thấy một tiếng rên khẽ.
Âm thanh đó...
Đồng tử của Tống Vy chợt co rút, lập tức nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy bóng người quen thuộc, đang ôm bụng, gập người mặt mày đau khổ nửa quỳ trên đất thì hít ngụm khí lạnh.
Vậy mà là anh ta.
Đường Hạo Minh!
Người cứu cô, vậy mà là Đường Hạo Minh!