Tống Vy xoay đầu, không khách sáo mà lườm anh: “Anh dọa chết em rồi.”
Người đàn ông mặt dày hừ một tiếng, cúi đầu cắn nhấm cổ của cô.
Sức cắn của anh không lớn, cho nên Tống Vy cũng không cảm thấy đau, chỉ là cảm thấy ngứa.
Cô không nhịn được mà rụt cổ: “Được rồi, anh mau buông em ra, em còn tắm.”
Đường Hạo Tuấn buông cổ của cô ra, lại ngậm tai của cô, giọng nói trầm khàn: “Em cứ tắm của em đi.”
Hàm ý là em cứ tắm của em, anh hôn là chuyện của anh, không xung đột.
Tống Vy trợn mắt: “Anh đủ rồi đó, anh dính ở đây, em làm sao tập trung tắm được?”
Nghe thấy lời này, Đường Hạo Tuấn dừng lại, cụp mí mắt dường như đang suy nghĩ câu nói này của cô.
Hai giây sau, anh lấy vòi săn trên đầu cô phun xuống: “Anh tắm cho em, như vậy em không cần lo lắng phân tâm rồi.”
“...” Tống Vy nghẹn lời, vừa tức vừa buồn cười: “Cho nên ý của anh là anh bất luận như thế nào cũng không ra ngoài đúng không?”
Đường Hạo Tuấn không tỏ ý kiến: “Anh rất lâu chưa chạm vào em rồi, nhớ em lắm.”
Tống Vy nhìn anh, vậy mà từ trong mắt anh nhìn ra vài phần uất ức.
Cô dở khóc dở cười day trán: “Em cũng rất muốn làm với anh, nhưng em bây giờ đang mang thai, cho nên không thể, hay là... anh tự mình giải quyết?”
Cô chỉ có thể kêu anh tự mình giải quyết.
Tóm lại không thể phóng khoáng kêu anh ra ngoài tìm phụ nữ.
Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn lóe lên: “Em giúp anh.”
“...” Tống Vy vừa muốn từ chối thì nhìn thấy sự mong chờ trong mắt anh.
Bỗng chốc cô nói không ra được lời gì cả.
Bỏ đi, ở loại chuyện đó, cô không thể làm với anh, quả thật có hơi nợ anh.
Giúp anh giải quyết thì giúp anh giải quyết thôi.
Sau khi đả thông công tác tư tưởng của mình, Tống Vy hít sâu một hơi, đưa tay ra, tháo thắt lưng ở eo của anh.
Mắt của anh dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà sáng lên.
Không biết qua bao lâu, Tống Vy lắc lắc cổ tay đau nhức, u oán nhìn anh: “Mệt chết em rồi, anh cũng quá lâu rồi.”
Anh mỉm cười: “Không thích sao?”
Tống Vy nghẹn, không nói chuyện nữa.
Được rồi, khi cơ thể cô có thể, cô vẫn là khá thích.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của cô không nhịn được mà đỏ ửng, sau đó ho khẽ một tiếng, đẩy anh: “Được rồi, anh cũng giải quyết rồi, mau ra ngoài đi, em còn phải tiếp tục tắm nữa.”
“Anh tắm cùng với em.” Đường Hạo Tuấn rất dính người, vẫn không chịu ra ngoài.
Khóe miệng của Tống Vy giật giật, cũng lười quan tâm nữa, kệ anh đi.
Tóm lại, vốn nửa tiếng thì có thể tắm xong, sau khi có sự xen vào của anh, đã khiến Tống Vy ở trong phòng tắm lăn lộn hai tiếng mới đi ra.
Sau khi đi ra, Tống Vy mệt mỏi nằm trên giường, không muốn cử động nữa.
Cuối cùng tóc của cô vẫn là Đường Hạo Tuấn sấy khô cho cô.
Mà cô trong lúc anh sấy tóc cho thì đã từ từ ngủ thiếp đi.
Đường Hạo Tuấn nhìn gương mặt ngủ say của cô, ánh mắt dịu dàng tới mức sắp nhỏ ra nước.
Sau đó, anh tắt máy sấy cúi người, hôn một cái trên trán của Tống Vy, đắp chăn cho cô: “Ngủ ngon.”
Miệng của Tống Vy mấp máy, giống như đáp lại.
Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười, để máy sấy sang một bên, tắt đèn, chui vào trong chăn ôm cô.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, một nhà bốn người đi ra ngoài, chuẩn bị đi chơi một ngày.
Bởi vì hôm nay Tống Vy không cần thi đấu, Đường Hạo Tuấn cũng không cần bận làm việc, hai đứa trẻ cũng không cần đi học, cho nên có thời gian.
Hai đứa trẻ vô cùng vui, ở trên xe ríu rít phấn khích vô cùng, thảo luận sẽ đi đâu chơi.
Cuối cùng hai đứa trẻ quyết định điểm chơi đầu tiên là quảng trường, đi cho chim bồ câu ăn.
Khi Đường Hạo Tuấn nghe thấy, lông mày còn nhịu lại, rõ ràng có hơi không muốn đi lắm.
Theo anh thấy, những con chim bồ câu đó rất bận, ị khắp nơi, trên đất đều là phân, nói không chừng khi bay lên trời, bụp một cái thì ị trên không, rơi vào người, ý muốn chết cũng có luôn rồi.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ mong chờ của hai đứa trẻ, anh vẫn không từ chối.
May mà cuối cùng cho chim bồ câu ăn xong, không có tồi tệ như những gì anh nghĩ, anh không giẫm phải phân của chim bồ câu, chim bồ câu cũng không ị lên người, trừ không khí có hơi thối ra thì những cái khác đều ổn, cho nên sắc mặt của Đường Hạo Tuấn rất nhanh chuyển biến tốt lên sau khi rời khỏi quảng trường.
“Tiếp theo tìm một chỗ ăn trưa đã, các con đều đói rồi.” Tống Vy cầm khăn giấy, lau mồ hôi trên trán của Đường Hạo Tuấn, mở miệng nói.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Được, lên xe đi.”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu.
Nửa tiếng sau, một nhà một người tới một nhà hàng ấm áp.
Nhà hàng này không lớn, cho nên không có phòng bao, chỉ có thể ngồi ở đại sảnh.
Đường Hạo Tuấn chọn một vị trí sát cửa sổ, từ nơi này nhìn xuống còn có thể nhìn thấy kiến trúc cổ Trung Thế Kỷ, phong cách rất đẹp.
“Muốn ăn cái gì?” Đường Hạo Tuấn đưa menu cho Tống Vy.
Tống Vy lại đưa menu cho hai đứa trẻ: “Để các con chọn trước, em vào nhà vệ sinh.”
“Đi nhanh về nhanh.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô nói.
Tống Vy mỉm cười, xoay người rời đi.
Sau khi đi vệ sinh xong, cô cất bước quay lại nhà hàng.
Vừa đi vào nhà hàng, khóe mắt của cô đột nhiên nhìn thấy ở một bàn ăn cách đó không xa, có một bóng dáng quen thuộc.
Tô Huyền!
Cô ta vậy mà cũng ở đây.
Hơn nữa bên cạnh còn có một người, một người phụ nữ đôi cái mũ rộng vành, mặc áo choàng đen kiểu Hepburn với chiếc váy dài, nhìn không rõ diện mạo.
Người phụ nữ đó là ai?
Tống Vy nhíu mày, nhìn về phía Tô Huyền và người phụ nữ đó.
Nhìn khoảng mười mấy giây, người phụ nữ đó và Tô Huyền thanh toán, đứng dậy rời đi.
Tống Vy từ đầu tới cuối đều không nhìn thấy diện mạo của người phụ nữ đó.
Có điều cũng không có nghĩ nhiều, chỉ coi cô ta là bạn của Tô Huyền, thu hồi ánh mắt quay lại bên cạnh Đường Hạo Tuấn và hai đứa trẻ.
“Nè.” Vừa ngồi xuống thì Đường Hạo Tuấn đưa một ly sữa nóng qua.
Tống Vy mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn chồng.”
Đường Hạo Tuấn lại đưa menu cho cô: “Được rồi, gọi món đi.”
Tống Vy ừ một tiếng, sau khi uống một ngụm sữa, bắt đầu gọi món.
Buổi chiều, một nhà bốn người lại đi dạo ở phố cổ của Trung Thế Kỷ, đi trung tâm thương mại mua rất nhiều thứ, mãi tới khi trời tối mới quay về biệt thự.
Hạ Bảo Châu đã trở về từ chiều, luôn chờ đợi Tống Vy.
Nhìn thấy Tống Vy quay về thì vội vàng đứng dậy: “Vy Vy, Đường tổng, hai người về rồi.”
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, coi như đáp lại.
Tống Vy nhìn Hạ Bảo Châu: “Đầu đỡ hơn chưa?”
“Đỡ nhiều rồi, đã tiêu sưng một nửa, tin chắc rất nhanh sẽ khỏi.” Hạ Bảo Châu sờ băng gạc trên đầu rồi đáp.
Tống Vy gật đầu: “Vậy thì tốt.”
“Đúng rồi Vy Vy, tớ tìm cậu có chút chuyện.” Hạ Bảo Châu đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói.
Đường Hạo Tuấn nắm tay của hai đứa trẻ: “Anh dẫn bọn trẻ lên trên lầu trước.”
Tống Vy biết, anh là muốn để không gian cho cô và Hạ Bảo Châu nói chuyện thì mỉm cười đáp: “Được, đợi nói chuyện xong thì em lên tìm mấy ba con.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, sau đó dẫn hai đứa trẻ đi lên lầu.
Hạ Bảo Châu cười he he: “Vy Vy, Đường tổng đã đi học lớp nam đức sao? Tinh tế như vậy.”
Tống Vy dở khóc dở cười: “Được rồi, nói chuyện chính đi.”
“Là như vậy, hôm qua tớ không phải nhận một công việc chụp tạp chí hay sao, đó là tạp chí rất có danh tiếng trong giới âm nhạc, tạp chí đó dạo gần đây chuẩn bị mở một dự án to gan, chính là chuẩn bị góp nhặt top 20 ca sĩ đang hot trên thế giới, để tạo ra một số tạp chí chưa từng có.”
Tống Vy nghe hiểu rồi.
Ý tứ chính là, tòa soạn định góp nhặt top 20 ca sĩ hàng đầu thế giới vào trong một quyển tạp chí.
“Dã tâm của tạp chí này đủ lớn.” Tống Vy nhướn mày nói.
Góp nhặt top 20 ca sĩ hàng đầu, nghĩ thôi cũng biết sau khi tạp chí bán ra, lượng tiêu thụ rất điên cuồng.