Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 870




Tô Huyền liếc nhìn cô ta, hiếm khi trả lời cô ta một câu với giọng điệu tốt: “Tạm thôi.”

Vừa rồi cô ta đã hỏi người đó, người đó nói rồi, cô ta đã xóa mọi dấu vết, ban tổ chức sẽ không tra được bọn họ.

Người đó là chọn được từ chuyện đó, nếu đã nói như vậy, chắc chắn là thật.

Hơn nữa người đó còn nói, ngoài loại bỏ dấu vết của bọn họ, đồng thời còn cố ý để lại dấu vết của một nhà thiết kế khác lại, như thế, ban tổ chức sẽ chỉ tra được người thiết kế khác làm.

Cho nên, tâm trạng của cô ta đương nhiên rất tốt.

Chỉ là lần này lại không tính kế được Tống Vy, đuổi Tống Vy ra khỏi cuộc thi.

Không lâu sau, Hạ Bảo Châu và Tống Vy quay lại.

Trên đầu của Hạ Bảo Châu quấn băng gạc, sắc mặt cũng rất tái nhợt, nhìn trông rất suy yếu.

Các nhà thiết kế và người mẫu đều lũ lượt tới hỏi han, hỏi hai người sự việc cụ thể.

Có điều Tống Vy và Hạ Bảo Châu chỉ tùy ý ứng phó vài câu thì đuổi bọn họ đi.



“Cô Tống.” Tống Vy vừa ấn Hạ Bảo Châu vào chỗ ngồi, chuẩn bị trang điểm cho Hạ Bảo Châu thì Tô Huyền đi tới.

Tống Vy nhíu mày: “Cô Tô, có chuyện gì sao?”

“Không có gì, chỉ là tới xem cô Hạ, cô Hạ không sao chứ?” Tô Huyền nhìn Hạ Bảo Châu, hỏi với vẻ quan tâm.

Hạ Bảo Châu không nhìn ra cô ta rốt cuộc là thật sự quan tâm hay là giả bộ quan tâm.

Cá nhân cô ấy thì nghiêng về ý giả bộ quan tâm.

Có điều cho dù như vậy, cô ấy cũng sẽ không vạch trần, hờ hững đáp: “Không sao.”

“Vậy tốt quá rồi.” Tô Huyền dường như rất vui cho Hạ Bảo Châu.

Tống Vy cầm cọ phấn lên: “Cô Tô, cô có thể rời khỏi trước không, tôi còn phải trang điểm cho người mẫu của tôi, người mẫu của cô đã chuẩn bị xong rồi, nhưng phía tôi mới vừa bắt đầu.”

“Xin lỗi, tôi đi ngay.” Tô Huyền mang dáng vẻ lúc này mới phản ứng lại, mỉm cười ngại ngùng, xoay người rời đi.

“Vy Vy, tớ thấy cô ta quan tâm tớ là giả, cố ý tới cười nhạo tớ mới là thật.” Hạ Bảo Châu lẩm bẩm.

Tống Vy mở hộp phấn ra: “Được rồi, người không quan trọng, không cần thiết để ý, nhắm mắt lại, tớ bắt đầu trang điểm.”

“Ừ.” Hạ Bảo Châu gật đầu, nhắm mắt lại.

Rất nhanh, Tống Vy đã trang điểm xong.

Hạ Bảo Châu nhìn bản thân trong gương, lông mày nhíu lại: “Đẹp thì đẹp, chỉ là băng gạc trên đầu quá vướng, sợ rằng sẽ trừ điểm ấn tượng của cậu.”

Tống Vy cắn môi dưới: “Cậu nói không sai.”

“Có thể đội mũ che đi không?” Hạ Bảo Châu đề nghị.

Mắt của Tống Vy chợt sáng lên, vỗ vai của cô ấy: “Bảo Châu, cậu quả nhiên là phúc tinh của tớ.’

Điều này ngược lại đã nhắc nhở cô, đồ mà cô thiết kế vốn là sự kết hợp giữa váy cưới và đồ vest, đằng trước là váy cưới, nhưng đằng sau lại là đồ vest của nam.

Đây chính là bộ đồ mà cô thiết kế từ sự lý giải trong tình yêu.

Nếu đằng trước là váy cưới, vậy thì có thể đội khăn voan trùm đầu.

Có điều không thể trùm khăn voan hoàn chỉnh, bởi vì đằng sau là đồ vest, cho nên khăn voan trùm đầu chỉ có thể che đằng trước, nhưng đằng sau cũng không thể không che, nếu không sẽ bị lộ băng gạc.

Cho nên, cô định thêm một chiếc mũ hiệp sĩ ở đằng sau.

Nghĩ thế, Tống Vy nhìn xung quanh, cầm một chiếc mũ hiệp sĩ, dùng kéo cắt một nửa.

Hạ Bảo Châu nhìn thấy động tác của cô thì tò mò hỏi: “Vy Vy, cậu đây là làm gì?”

Giọng nói của cô không nhỏ, bên cạnh có nhà thiết kế và người mẫu nghe thấy, cùng quay qua nhìn.

Trong đó có Tô Huyền.

Tô Huyền nghi hoặc nhìn động tác của Tống Vy, rõ ràng cũng không hiểu Tống Vy đang làm cái gì.

Tống Vy cũng không trả lời, để hai nửa chiếc mũ hiệp sĩ lên bàn, sau đó trải một mảnh voan trắng, dùng kéo cắt thành hình.

Sau đó, cô lấy kim ra, khâu mảnh vải voan và một nửa chiếc mũ hiệp sĩ lại với nhau, cuối cùng lại ở trên vải voan trắng thêu hai bông hoa nhỏ và đính xoàn nhuyễn để tô điểm.

Như thế, một chiếc khăn voan trùm đầu đặc biệt đã ra đời.

Tuy sự kết hợp giữa vải voan trắng vầ mũ hiệp sĩ khiến người khác cảm thấy kỳ lạ, nhưng nhìn trông lại không hề xấu, ngược lại rất đặc biệt.

Tống Vy cài chiếc khăn voan trùm đầu này lên cho Hạ Bảo Châu.

Khăn voan trùm đầu và mũ hiệp sĩ không những che đi băng gạc trên đầu cô, còn tôn lên vẻ đẹp lung linh của người làm cô dâu, và sự đẹp trai phong độ lịch lãm của chú rể.

Các nhà thiết kế khác sau khi nhìn thấy thì đều khen không dứt lời.

“Tống, cô thật là quá giỏi, điểm kỳ diệu như này cũng nghĩ ra.”

“Đúng thế, sự nhạy bén trong trang thời một cách linh hoạt như vậy, thật sự là rất khiến người khác ngưỡng mộ.”

“Tôi dám bảo đảm, chiếc khăn voan trùm đầu này của cô lát nữa chắc chắn sẽ được người ta nhìn trúng.”

Tống Vy đưa đồ cho Hạ Bảo Châu, để cô ấy đi thay, cô mỉm cười hàn huyên với những nhà thiết kế này.

Cách đó không xa, Tô Huyền thấy dáng vẻ cười nói vui vẻ của bọn họ thì răng không nhịn được mà cắn móng tay cái, trong mắt là sự đố kỵ khó lòng che giấu.

Hàn Thư cũng nói một cách kỳ quái: “Cô ta thật là được chào đón.”

Tô Huyền nheo mắt.

Phải, Tống Vy được chào đón, cô đã biết từ sớm rồi.

Bởi vì thiên phú của Tống Vy, bởi vì gương mặt của Tống Vy.

Mà hai cái này, cô ta không thể so được.

Tô Huyền sờ gương mặt của mình, mí mắt cụp xuống, che đi ý hận trong mắt, không có tiếp lời.

Một lúc lâu sau, cô ta để tay xuống, trầm giọng nói: “Lát nữa sau khi cuộc thi kết thúc, cô nghĩ cách xuất hiện ở trước Tống Vy lần nữa, chọc tức cô ta.”

“Được.” Hàn Thư gật đầu.

Mấy chục phút sau, bắt đầu tới giờ catwalk rồi.

Thiết kế lần này của Tống Vy khiến mắt mọi người sáng lên.

Bởi vì không ai có thể ngờ, váy cưới và đồ vest còn có thể kết hợp.

Khi Hạ Bảo Châu đi tới, cái mọi người nhìn thấy là một cô dâu mặc váy cưới cầm bó hoa, trùm khăn voan trùm đầu.

Đợi khi cô ấy xoay người đi trở về, cái mọi người nhìn thấy lại là một chú rể mặc vest, đội mũ hiệp sĩ.

Thiết kế như này vừa mang phong cách riêng biệt lại vừa mới lạ, thật sự khiến người ta kinh ngạc.

Đã có một số người trong giới thời trang, tạp chí thời trang và công ty thời trang thầm quyết định, lát nữa sau khi cuộc thi kết thúc thì mua thiết kế này.

Lần này, ngoài thiết kế của Tống Vy, còn có thiết kế của Tô Huyền cũng khiến người ta kinh diễm.

Thứ Tô Huyền thiết kế là một chiếc váy ngắn thắt đai, có rất nhiều lớp váy xếp chồng lên nhau giống chiếc váy bồng bềnh, cũng giống như chiếc váy bong bóng.

Chiếc váy màu hồng, còn là hồng ánh huỳnh quang, có thể sử dụng màu hồng ánh huỳnh quang khéo léo như vậy, điều này cũng chứng tỏ, nhà thiết kế rất có thiên phú.

Chỉ là đường cắt và đường may này lại có hơi không sánh được với thiết kế của chiếc váy này, có điều may thay chúng không phải là thành phẩm may sẵn, chỉ cần thiết kế đủ xuất sắc, ở phương diện kỹ thuật cắt may cũng không phải không thể nới lỏng một chút.

Như vậy, kết quả cuối cùng của cuộc thi là Tống Vy tiếp tục ở lại tổ A, mà Tô Huyền thuận lợi tiến vào tổ A.

“Cô Tống, tiếp theo, chúng ta là người một tổ rồi, sau này cuối cùng có thể cạnh tranh cùng tổ rồi.” Trước khi rời khỏi cuộc thi, Tô Huyền đã tìm tới Tống Vy, mỉm cười nói với Tống Vy.

Tống Vy mỉm cười gật đầu: “Như nhau thôi.”

“Vậy chúng ta hãy chờ vòng thi tiếp theo vào ba ngày sau.” Nói xong, Tô Huyền rời đi.

Tống Vy nhìn bóng lưng của cô ta, cũng không có nán lại lâu, đi ra khỏi hiện trường cuộc thi, đi tới phòng nghỉ tìm Đường Hạo Tuấn.

“Cuộc thi kết thúc rồi sao?” Đường Hạo Tuấn nhìn người phụ nữ vui vẻ đi tới, gương mặt cũng rất dịu dàng.

Tống Vy gật đầu: “Xong rồi, em vẫn ở tổ A.”

“Anh biết.” Đường Hạo Tuấn chỉnh lại mái tóc hơi rối của cô lại rồi nói: “Thực lực của em, anh rất rõ, anh tin em sẽ đi tới cuối cùng.”

Tống Vy mỉm cười dựa vào trong lòng anh: “Cảm ơn chồng.”

Đường Hạo Tuấn một tay ôm eo của cô, một tay vuốt tóc của cô, ừ một tiếng.

Lúc này, giọng nói của Tống Dĩnh Nhi ở bên dưới hai người truyền tới: “Xấu hổ về ba mẹ, lại còn ôm nhau.”

Tống Vy đỏ mặt, nhẹ nhàng rút khỏi vòng ôm của Đường Hạo Tuấn, cúi đầu nhìn con gái: “Tỉnh rồi sao?”

Vừa rồi khi cô tới, cô nhóc vẫn đang ngủ trên sô pha.

“Dạ dạ, con nghe thấy tiếng của mẹ cho nên tỉnh ạ, anh trai chưa tỉnh đâu, cho nên Dĩnh Nhi có phải ngoan hơn anh trai không?” Tống Dĩnh Nhi giương mắt nhìn Đường Hạo Tuấn và Tống Vy.