Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 867




Tô Huyền không biết bản thân đã bị Đường Hạo Tuấn để mắt tới, đang cầm bút chì, lo lắng chờ người bên kia gửi bản thiết kế tới.

Đợi khoảng hơn hai mươi phút, Tô Huyền liền thấy hình chiếu 3D trên kính mắt, chính là một bản thiết kế.

Thấy bản thiết kế này, đầu tiên Tô Huyền ngạc nhiên một chút, sau đó mỉm cười.

Có bản thiết kế này, cô ta nhất định có thể vào tổ A. Dù cho kỹ thuật cắt may của cô ta không tốt nhưng có bản thiết kế này có thể bù vào.

Nghĩ vậy, Tô Huyền vội vàng vẽ lại bản thiết kế đó, sau đó đi lựa vải.

Đến khi cô ta chọn xong quay về, bộ đồ của Tống Vy đã chế được ra một đường viền mờ mờ.

Lúc Tô Huyền ôm vải về có liếc một cái, sau khi thấy, trên mặt không che giấu vẻ nặng nề.

Mặc dù Tống Vy còn chưa may xong bộ đồ, nhưng hình dáng đã hiện ra sự mới lạ của bản thiết kế.

Tin rằng thành phẩm cuối nhất định sẽ làm cho người ta bất ngờ.

"Cô Tô, có chuyện gì không?" Tống Vy thấy Tô Huyền nhìn chằm chằm vào sản phẩm của mình, không khỏi híp mắt lại.



Tay ôm vải của Tô Huyền càng nắm chặt, trên mặt nở nụ cười, trả lời: "Không có gì, thiết kế của cô Tống cũng khá đấy."

"Cảm ơn, cô cũng vậy." Ánh mắt Tống Vy rơi trên tấm vải mà cô ta đang cầm.

Tô Huyền chọn vải dạ quang, mọi người đều biết vận dụng các loại vải có phạm vi ứng dụng nhỏ nhất.

Bởi vì loại vải này đẹp thì đẹp, nhưng nếu thiết kế không theo kịp, quần áo chế ra sẽ vừa quê lại vừa xấu. Người mẫu mặc lên cũng sẽ từ một cô gái thời thượng, biến thành cô gái nông thôn.

Cho nên rất ít nhà thiết kế dùng vải dạ quang trong cuộc thi.

Mà thứ Tô Huyền cầm trong tay là vải dạ quang, xem ra cô ta rất tự tin với thiết kế của mình.

"Cảm ơn cô Tống đã khích lệ. Vậy thôi cô Tống nhé, không làm chậm trễ thời gian của cô, tôi cũng về bắt đầu làm trang phục đây." Tô Huyền nói xong, khẽ gật đầu rồi đi.

Tống Vy nhìn bóng lưng cô ta một lúc, sau đó thu lại ánh mắt, tiếp tục chế tác bộ đồ.

Sau hai tiếng, bộ đồ đã được làm xong.

Tống Vy có được sự cho phép, cầm quần áo tới chỗ người mẫu ở hậu trường, chuẩn bị trang điểm cho Hạ Bảo Châu.

Nhưng tới hậu trường, Tống Vy không thấy bóng dáng Hạ Bảo Châu đâu.

"Người đâu rồi?" Tống Vy nghi ngờ lẩm bẩm một câu, sau đó cản một người mẫu lại: "Chào cô, xin hỏi cô có thấy người mẫu của tôi đâu không?"

Người mẫu này nhận ra Tống Vy, cũng biết người mẫu của Tống Vy là ai.

Dù sao trong khoảng thời gian này, danh tiếng của Hạ Bảo Châu khá nổi, được rất nhiều người trong giới thời trang ưu ái, đã định sẽ có thành công trong tương lai.

Cho nên nhiều người mẫu đều chủ động lập mối quan hệ tốt với Hạ Bảo Châu.

Bây giờ người mẫu nghe nghe Tống Vy hỏi thăm, lập tức trả lời: "Không thấy, ba tiếng trước, cô ấy nhận một cuộc điện thoại rồi rời khỏi đây. Bây giờ vẫn chưa thấy về nữa."

Ba tiếng trước?

Tống Vy mím môi.

Chẳng phải là lúc cô bị nhốt trong nhà vệ sinh, gọi điện thoại bảo Hạ Bảo Châu tới cứu sao?

Cho nên từ lúc đó Hạ Bảo Châu đã không về?

Chẳng lẽ cô đi tìm người giám định vân tay mà vẫn chưa quay lại?

Nghĩ vậy, Tống Vy bỏ quần áo xuống, lấy điện thoại di động ra bấm số Hạ Bảo Châu.

Điện thoại thông, nhưng không ai nghe.

Lòng Tống Vy như chìm xuống vực thẳm, không biết Hạ Bảo Châu không nghe thấy tiếng điện thoại, hay là điện thoại không ở bên người, hoặc là đã xảy ra chuyện gì.

Có điều dù thế nào thì trước mắt vẫn không phải chuyện tốt với Tống Vy.

"Ba giờ năm mươi phút." Tống Vy nhìn đồng hồ đeo tay, còn một tiếng nước, cuộc trình diễn sẽ bắt đầu. Không biết Hạ Bảo Châu có thể quay về gấp trong một tiếng này không.

Tống Vy bực bội vò đầu, ngồi trên ghế chờ.

Tính đợi Hạ Bảo Châu, lỡ như Hạ Bảo Châu đang trên đường quay về thì sao?

Nhưng mà đợi chừng nửa tiếng, các nhà thiết kế khác đã lục tục ôm quần áo xuống, cho người mẫu trang điểm, thay đồ, mà Hạ Bảo Châu vẫn chưa về.

Tống Vy không khỏi thấy sốt ruột, không tiếp tục đợi nữa. Cô đứng dậy.

Ngay khi cô đang chuẩn bị ra ngoài tìm Hạ Bảo Châu, Tô Huyền mang giọng nghi ngờ, đứng sau hỏi cô: "Cô Tống, người mẫu của cô đâu?"

Tống Vy dừng bước chân, quay đầu nhìn Tô Huyền.

Tô Huyền chớp mắt: "Quần áo của cô đã hoàn thành xong sớm mà, sao giờ vẫn đặt ở đó? Hạ Bảo Châu không có ở đây sao?"

Nói rồi cô ta nhìn chung quanh một lượt.

Tống Vy nhếch môi đỏ, ừ một tiếng: "Cho nên tôi chuẩn bị ra ngoài tìm xem."

"Tìm ư?" Tô Huyền kinh ngạc: "Cho nên cô Tống, cô cũng không biết người mẫu của mình đi đâu à?"

"Coi như là vậy đi." Tống Vy lạnh nhạt trả lời, ôm quần áo đi vào phòng hóa trang.

Quần áo quan trọng, cô không dám để lại.

Lỡ như bị người có ý đồ làm hỏng thì xong rồi.

Thấy bóng lưng rời đi của Tống Vy, Tô Huyền sờ cằm, như đang nghĩ gì đó.

Hai giây sau, cô ta lấy điện thoại ra, gọi một cú: "Bây giờ Hạ Bảo Châu vẫn chưa về, có phải cô đã làm gì rồi không?"

"Đúng là tôi. Lúc tôi đến phòng giám sát giúp cô hủy đi màn hình giám sát gần toilet, chạm mặt Hạ Bảo Châu. Cô ta cũng tới xem video giám sát, cho nên tôi mới đánh ngất cô ta, không biết giờ đã tỉnh chưa." Người phụ nữ ở đầu dây bên kia khàn giọng trả lời.

Tô Huyền nhếch miệng: "Bây giờ vẫn chưa về, đoán chừng còn chưa tỉnh. Cô làm tốt lắm, chỉ cần Tống Vy không tìm thấy Hạ Bảo Châu, tư cách thi đấu của cô ta sẽ bị hủy."

Cô ta vốn cho rằng mình để Tống Vy tới trễ là có thể hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu của Tống Vy. Thật không ngờ cuối cùng Tống Vy lại cát nhân thiên tướng mà về kịp.

Nhưng bây giờ người mẫu của Tống Vy bị đánh cho xỉu, cũng không biết tung tích, cũng chưa chắc kịp thời trở về. Chỉ cần Hạ Bảo Châu không quay lại, mục đích của cô ta vẫn đạt được.

Tô Huyền hài lòng cúp máy, về phòng trang điểm của Hàn Thư, trang điểm cho cô ta.

Có lẽ tin chắc Tống Vy sẽ bị hủy tư cách thi đấu, tâm trạng Tô Huyền rất tốt, ngay cả lúc nhìn Hàn Thư cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.

Ở một bên khác, Tống Vy đi ra khỏi phòng trang điểm, vừa tiếp tục gọi điện cho Hạ Bảo Châu, vừa đi tới phòng nghỉ của Đường Hạo Tuấn.

Điện thoại của Hạ Bảo Châu vẫn không có ai nhận, Tống Vy gần như xác định, có lẽ cô ấy đã xảy ra chuyện gì, trong lòng vừa sốt ruột, vừa lo lắng.

"Hải Dương." Tống Vy gõ của phòng nghỉ.

Cửa lập tức mở ra, bóng dáng cao lớn của Đường Hạo Tuấn xuất hiện, thấy được là cô, đuôi lông mày khẽ nhếch: "Sao em lại tới, không phải đi thi à?"

"Không kịp giải thích đâu, Hải Dương đâu rồi?" Tống Vy vội vã hỏi.

Đường Hạo Tuấn nghiêng người tránh khỏi cửa: "Ở bên trong."

Tống Vy nhấc chân đi vào.

Đường Hạo Tuấn nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, mắt hơi híp lại.

Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

Trong lòng nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn đóng cửa phòng nghỉ, đi theo vào.

"Hải Dương." Tống Vy đi vào phòng nghỉ, hô lên.

Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi đang chơi kéo búa bao, thấy cô tới, mắt sáng lên: "Mẹ ơi."

"Mẹ về rồi, chúng ta có thể về nhà rồi ạ?" Tống Dĩnh Nhi bò xuống khỏi ghế sô pha, chạy tới chỗ Tống Vy, ôm bắp chân cô, ngẩng đầu lên vui vẻ hỏi.

Tống Vy vuốt tóc con bé: "Cục cưng ngoan, bây giờ mẹ chưa thi xong, chưa về nhà được, chờ một lúc nữa nhé."

"Dạ." Tống Dĩnh Nhi thất vọng, cúi đầu xuống.

Tống Vy vỗ vai nhỏ của cô bé: "Bé ngoan, con qua bên kia chơi, mẹ tìm anh con có việc."

"Vâng." Tống Dĩnh Nhi nghe lời tránh ra.

Tống Hải Dương nhìn Tống Vy, hỏi: "Mẹ tìm con có việc gì ạ?"

"Mẹ có việc cần con giúp." Tống Vy nói.

Đường Hạo Tuấn đi tới: "Chuyện gì thế?"

"Là thế này, Hạ Bảo Châu không có ở đây, cho nên em muốn Hải Dương tra vị trí hiện tại của Hạ Bảo Châu. Đây là số của Hạ Bảo Châu." Nói xong, Tống Vy đưa điện thoại di động cho Tống Hải Dương.