Có lẽ chỉ là một người qua đường.
Nhưng mà bóng lưng người đó trông rất quen, hình như cậu đã gặp ở đâu rồi.
Tống Hải Dương híp mắt suy nghĩ mấy giây, nhưng không nghĩ ra có ai phù hợp với bóng lưng đó, cuối cùng cũng không nghĩ nữa, mà tiếp tục hàn huyên với ba mẹ và em gái.
Mười mấy phút sau, Tống Vy thấy sắp đến giờ rồi, nên đặt Tống Dĩnh Nhi từ trong ngực xuống: "Ông xã, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, anh hãy đưa hai con về biệt thự trước đi."
"Không mà mẹ, con muốn ở đây cùng mẹ cơ." Tống Dĩnh Nhi ôm lấy chân cô không buông.
Dù Tống Hải Dương không nói gì, nhưng ý tứ trong mắt cũng gần như vậy.
Tống Vy nhìn về phía Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn kéo cô bé ra: "Không sao, bọn anh ở phòng nghỉ chờ em, sau khi cuộc thi kết thúc thì cùng đi về."
Nghe vậy, Tống Vy cảm thấy trong lòng mềm nhũn mềm, đành gật đầu: "Vậy được rồi, vậy mọi người đi phòng nghỉ trước đi, em quay lại chỗ thi đấu."
"Ừm." Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy vẫy vẫy tay với ba ba con rồi quay người đi về nơi thi đấu.
Nhưng khi đi tới cửa, cô thấy vẫn còn mười mấy phút nữa cuộc thi mới bắt đầu, nên định đi nhà vệ sinh một chuyến.
Dù sao vì để phòng thí sinh gian lận, trong cuộc thi không thể đi vệ sinh.
Hơn nữa, cuộc thi kéo dài chừng mấy tiếng, nếu trước đó không đi vệ sinh thì sẽ gặp phiền phức.
Thế là Tống Vy quay đầu, đi đến nhà vệ sinh.
Cô vừa đi vào phòng vệ sinh thì cửa gian sát vách liền mở ra, Tô Huyền từ bên trong đi ra, híp mắt nhìn cửa gian phòng của Tống Vy.
Dù Tống Vy không hề nói gì, nhưng vừa nãy, khi cô khóa cửa, hình như khóa cửa xuất hiện một vài vấn đề, nên cô đã thốt lên nghi ngờ.
Tô Huyền đã nghe thấy âm thanh đó, nên nhận ngay ra là Tống Vy.
Tô Huyền không ngờ lại trùng hợp như vậy, lại bắt gặp Tống Vy ở nhà vệ sinh.
Nếu đã như vậy, thì cũng đừng trách cô ta.
"Hừ..." Tô Huyền nhếch miệng vẻ nham hiểm, rón rén đi đến cửa phòng đặt dụng cụ quét dọn, mở cửa ra, lấy từ bên trong ra một cây chổi.
Cô ta nhìn cây chổi cán dài một chút, lại nhìn độ rộng cửa gian phòng một chút.
Sau khi thầm hừ lạnh một tiếng, Tô Huyền đi đến trước cửa gian phòng của Tống Vy, nhẹ nhàng đặt ngang trên cái móc ngoài gian phòng.
Làm xong tất cả những chuyện này, Tô Huyền lui lại một bước, phủi tay, thầm cười lạnh.
Lần này, cô ta xem Tống Vy ra ngoài như thế nào.
Còn cách cuộc thi chỉ có mười phút.
Chỉ cần trong mười phút, Tống Vy không kịp quay về địa điểm thi đấu, đến muộn cuộc thi thì sẽ lập tức bị ủy ban tổ chức cuộc thi loại bỏ.
Đến lúc đó, Tống Vy sẽ trở thành nhà thiết kế đầu tiên bị loại khỏi cuộc thi vì đến trễ trong lịch sử thi đấu quốc tế, ngay cả quốc gia phía sau cũng sẽ mất mặt vì cô ta.
Tống Duyệt đã có thể tưởng tượng đến tình cảnh của Tống Vy bị cư dân mạng của quốc gia dìm cho tơi tả.
Nghĩ vậy, Tô Huyền mỉm cười rời đi.
Từ đầu đến cuối, động tĩnh của cô ta đều rất nhỏ, nên Tống Vy không hề nghe thấy gì.
Sau khi cô sửa sang lại quần áo chỉnh tề, định mở cửa đi ra.
Lại phát hiện cửa thế mà không mở được.
Dù là đẩy ra hay kéo vào đều không được.
Nói cách khác, hoặc là cửa hỏng, hoặc là đã bị người ta động tay động chân.
Vế thứ nhất không có khả năng, bởi vì khi cô đi vào, cửa vẫn còn nguyên vẹn, khóa cũng không bị kẹt, sao bây giờ lại xảy ra vấn đề.
Điều này rõ ràng rất không có khả năng, cho nên khả năng lớn nhất chính là cửa đã bị người ta động tay động chân.
Sắc mặt Tống Vy rất khó coi.
Cô thế mà không hề phát hiện mình bị người giam ở bên trong từ lúc nào.
Chỉ có thể nói, cô quá mất cảnh giác rồi.
Tống Vy hít sâu một hơi, đè lửa giận trong lòng xuống, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hạ Bảo Châu.
Âm thanh đầy sốt ruột của Hạ Bảo Châu nhanh chóng truyền đến: "Vy Vy, cậu đã đi đâu thế, còn có năm phút nữa là cuộc thi sẽ bắt đầu, mọi người đều đã đến đông đủ rồi, chỉ còn thiếu mình cậu, cậu đang làm gì thế?"
Tống Vy ngồi trên bồn cầu, vẻ mặt cau có: "Tớ bị người ta nhốt ở nhà vệ sinh rồi."
"Cái gì?" Hạ Bảo Châu cao giọng, nổi giận đùng đùng: "Ai làm?"
"Tạm thời còn chưa biết, Bảo Châu, cậu hãy tới mở cửa giúp tớ ngay, nhớ kỹ, nhất định phải nhanh."
"Được được, tớ tới ngay đây." Hạ Bảo Châu gật đầu liên tục, sau đó cúp điện thoại xông ra khỏi phòng thay đồ của người mẫu.
Sau khi chạy ra ngoài, thấy chạy trên giày cao gót rất vướng víu, nên cô đã cởi giày ra cầm tay, chân trần chạy về phía nhà vệ sinh.
Cũng may cô cao chân dài, chân không có gì vướng víu, nên tốc độ chạy rất nhanh, chưa đến một phút, đã đến nhà vệ sinh.
"Vy Vy?" Vừa vào, Hạ Bảo Châu đã hô lên.
Tống Vy đứng dậy, đập cửa gian phòng của mình: "Tớ ở đây."
Hạ Bảo Châu nhìn thấy cánh cửa rung lên, đi tới, lấy cây chổi trên cửa xuống: "Được rồi."
Trong cửa, Tống Vy nghe vậy, kéo cửa một cái, cửa quả nhiên mở ra.
Cô đi ra ngoài thì nhìn thấy Hạ Bảo Châu cầm cây chổi.
Xem ra, chặn cửa chính là cây chổi đó.
"Đáng chết, rốt cuộc là ai đã chặn cây chổi lên ngang cửa." Hạ Bảo Châu tức tối ném cây chổi xuống đất.
Sắc mặt Tống Vy u ám: "Dù là ai, tớ nhất định phải tra rõ ràng chuyện này, Bảo Châu, phiền cậu hãy mang cây chổi đi giám định một chút, xem phía trên có dấu vân tay hay không."
Việc cô đi nhà vệ sinh là đột ngột, nên không thể có người lên kế hoạch từ trước âm mưu nhốt cô ở nhà vệ sinh được.
Khả năng lớn nhất chính là, ban đầu, trong nhà vệ sinh có người đang đi wc, sau khi phát hiện cô mới nảy ra ý tưởng nhốt cô trong nhà vệ sinh.
Còn về nguyên nhân, có lẽ chính vì để cô đến muộn.
Dù sao bây giờ chỉ cách cuộc thi có mấy phút, nếu người đó thật định giam luôn cô ở bên trong, thì tại sao không cướp đi điện thoại để cô có thể liên lạc với bên ngoài?
Cho nên cô suy đoán, người đó là chỉ muốn tạm nhốt cô lại, để cho cô đến muộn, đồng thời còn cực kì tự tin, cảm thấy dù cô có điện thoại, có thể bảo người khác mở cửa, thì cô cũng không có khả năng quay về kịp.
Hừ, thật đúng là tự tin đến mức tự phụ.
"Bảo Châu, cậu tiện thể kiểm tra camera giám sát một chút, xem trước khi tớ đi vào nhà vệ sinh thì có mấy người đi vào nhà vệ sinh, lại có mấy người từng đi ra ngoài." Tống Vy nhìn về phía Hạ Bảo Châu.
Hạ Bảo Châu gật đầu: "Được, tớ biết, cậu hãy mau đi thi đấu đi."
"Ừm." Tống Vy nói cám ơn, cũng không tiếp tục chậm trễ, bước bước về phía chỗ thi đấu.
Cô thật đã chạy hết tốc độ, may mà cuối cùng ông trời vẫn là chiếu cố cô.
Trước mười mấy giây cuối cùng, cô thành công cảm nhận được hiện trường thi đấu.
Nhìn thấy cô đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, người chủ trì không khỏi nhíu mày.
Anh ta rất không thích loại thí sinh đến sát nút này, dù không đến muộn, nhưng cũng đủ làm cho người ta ấn tượng không tốt.
"Nhanh đến chỗ ngồi đi." Người chủ trì thái độ có vẻ hơi lạnh nhạt, nói.
Tống Vy cũng biết mình không đúng, gượng cười, xoa xoa cái bụng đau âm ỉ, đi về vị trí của mình.
Các nhà thiết kế khác thi nhau nhìn về phía cô, có quan tâm, có lạnh nhạt, cũng có xem kịch.
Khi bọn họ nhìn Tống Vy, Tống Vy cũng đang âm thầm quan sát bọn họ.
Bởi vì cô muốn tìm ra kẻ đã nhốt cô trong nhà vệ sinh.
Nói như vậy, người đó muốn cô đến muộn, nếu nhìn thấy cô không hề đến muộn thì cảm xúc chắc chắn sẽ có chút khác thường.
Chỉ cần cô tìm được người có phản ứng khác thường đó thì cô có thể khẳng định, rốt cuộc là ai.
Nhưng mà quét mắt một vòng, Tống Vy cũng không nhìn thấy người khả nghi.
Điều này khiến nội tâm cô không khỏi trầm xuống.
Xem ra, tố chất tâm lý của kẻ đó rất khá, nhìn thấy cô trở về mà không hề có cử chỉ khác thường.
Tống Vy kéo ghế ngồi xuống, vẻ mặt có chút khó chịu.
Sau mấy hàng, Tô Huyền nhìn cô ngồi xuống, rốt cuộc trên gương mặt không cảm xúc đã lóe lên vẻ không cam lòng và dữ tợn.
Tống Vy lại có thể chạy về rồi.
Chỉ có mấy phút như vậy, rốt cuộc, cô ta làm thế nào chạy về thế?