“Cậu nói tiếp đi.” Đường Hạo Tuấn sa sầm mặt, đôi môi mỏng lại thốt ra một câu.
Trình Hiếp hít sâu một hơi, rồi nói tiếp: “Lâm Giai Nhi không chỉ mời truyền thông, mà còn chụp ảnh anh và cô ta khỏa thân nằm trên giường, rồi gửi cho mợ chủ, sau khi mợ chủ biết được đã động thai.”
Đường Hạo Tuấn biến sắc: “Vậy giờ cô ấy thế nào rồi?”
Trình Hiệp vội đè tay xuống, ra hiệu anh cứ bình tĩnh trước đã: “Tổng giám đốc cứ yên tâm, mợ chủ đã không sao rồi, hơn nữa mợ chủ còn tin tưởng anh không làm chuyện có lỗi với cô ấy.”
“Cô... cô ấy thật sự đã nói thế ư?” Đường Hạo Tuấn hơi khó tin.
Dù gì nhìn thấy bức ảnh đó, mà cô vẫn tin rằng anh không ngoại tình, thì đúng là khiến người khác phải kinh ngạc.
Trình Hiệp trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, mợ chủ nói rằng, lúc hai người hòa thuận đã nói giữa hai người phải tin tưởng lẫn nhau, nên cô ấy tin rằng anh sẽ không làm chuyện có lỗi với cô ấy.”
Đường Hạo Tuấn nghe vậy thì ánh mắt nhất thời dịu lại, nhưng lại nhanh chóng biến mất, anh siết chặt nắm đấm, giọng nói hơi khô khốc: “Vậy... rốt cuộc tôi có làm chuyện có lỗi với cô ấy hay không?”
Dù gì anh cũng bị bỏ thuốc, nên chính anh cũng không biết rốt cuộc sau này mình có làm hay không.
Trình Hiệp lắc đầu đáp: “Tổng giám đốc cứ yên tâm, anh vẫn còn trong trắng, Lâm Giai Nhi đã bỏ thuốc mê anh, hơn nữa còn bỏ hơi nhiều, e rằng lúc đưa anh đến phòng, anh đã ngủ rồi, mà đã ngủ rồi thì không thể cương lên được, làm sao có thể làm gì cô ta, cộng thêm cô Giang còn cố ý kiểm tra cơ thể cho Lâm Giai Nhi.”
“Kiểm tra cơ thể?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày, đây là hành động gì vậy?
Trình Hiệp khẽ ho một tiếng, hình như hơi lúng túng, nhưng vẫn kể lại mọi chuyện khi mình và Giang Hạ tiến vào phòng.
Nhất là lúc Giang Hạ kiểm tra cơ thể cho Lâm Giai Nhi, anh kể lại rất chi tiết.
Đường Hạo Tuấn nghe xong thì không còn gì để nói, mặc dù anh cảm thấy cạn lời về hành động của Giang Hạ, nhưng trong lòng lại cảm kích cô ấy.
Nếu không nhờ cô ấy kịp thời xuất hiện ở khách sạn, có lẽ anh và Lâm Giai Nhi đã thật sự bị đám truyền thông bắt tại trận rồi.
Đến lúc đó, anh có muốn giải thích cũng không thể rõ ràng được.
“Lát nữa cậu hãy đi chuẩn bị ít quà, rồi mang tới tặng cho Giang Hạ.” Đường Hạo Tuấn uống một ngụm nước, rồi căn dặn.
Trình Hiệp đáp: “Tôi biết rồi.”
“Giờ Lâm Giai Nhi và người phụ nữ kia đang ở đâu?” Đường Hạo Tuấn đặt ly nước xuống hỏi.
Trình Hiệp đáp: “Bọn họ vẫn đang ở trong khách sạn, tôi đã sai người nhốt bọn họ lại rồi.”
“Tôi biết rồi.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại, không nói ra cách xử trí hai người.
Trình Hiệp cũng không hỏi, nhưng trong lòng anh biết, tổng giám đốc sẽ không đời nào bỏ qua cho bọn họ.
Anh không hiểu tại sao Lâm Giai Nhi lại cứ phải đi tìm đường chết như thế?
Cho dù không nhận được tình yêu của tổng giám đốc, nhưng anh ấy luôn xem cô ta là em ruột, vậy làm anh em không tốt hay sao?
Có được người anh như tổng giám đốc làm chỗ dựa, gần như có thể đi hiên ngang ở thành phố Giang, không biết đầu óc cô ta nghĩ gì, mà cứ khăng khăng làm mấy trò tính kế tổng giám đốc.
Giờ thì hay rồi, tổng giám đốc đã bị chọc giận, mất hết tình cảm đối với cô ta.
Nghĩ đến đây, Trình Hiệp không khỏi thở dài.
“Cậu ra ngoài trước đi.” Đường Hạo Tuấn nhắm mắt lại, xua tay nói.
Trình Hiệp đáp lại, rồi xoay người rời đi.
Anh ta vừa rời đi, Đường Hạo Tuấn đã mở mắt ra, rồi cầm điện thoại lên, gọi cho Tống Vy.
Giờ trong nước đã là buổi tối rồi, nhưng vẫn chưa tới giờ đi ngủ.
Tống Vy nghe máy rất nhanh, giọng nói sốt sắng của cô truyền vào điện thoại: “Hạo Tuấn, anh tỉnh rồi à, anh không sao chứ?”
Nghe thấy câu hỏi quan tâm của người mình yêu, tim Đường Hạo Tuấn hơi ấm áp, vẻ mặt dịu dàng đáp: “Ừm, anh tỉnh rồi, anh không sao, còn em?”
“Em cũng không sao.” Tống Vy khẽ cười đáp.
Đường Hạo Tuấn khẽ mím môi mỏng: “Anh xin lỗi, lần này anh đã dọa sợ em rồi.”
“Hừ, quả thật em đã bị dọa sợ, lúc nhìn thấy bức ảnh, em nhất thời tức đến mức bụng đau nhói, cũng may sau đó em đã nghĩ thông suốt, anh không được làm chuyện như vậy.” Tống Vy giả vờ giận dữ giơ nắm đấm.
Đường Hạo Tuấn hơi ngã người ra sau: “Anh cũng không ngờ, lần này Lâm Giai Nhi lại làm chuyện như vậy.”
“E là cô ta sốt ruột rồi.”
“Hả?”
Thấy anh không hiểu, Tống Vy mới bĩu môi nói: “Anh còn nhớ lúc trước chúng ta chiến tranh lạnh không? Lúc đó Lâm Giai Nhi đã khiêu khích em mấy lần, lúc nào cũng bảo chúng ta ly hôn đi.”
“Anh không biết.” Đường Hạo Tuấn cau mày.
“Em biết là anh không biết.”
“Vậy tại sao em không nói cho anh biết?” Đường Hạo Tuấn mím môi không vui.
Tống Vy lè lưỡi nói: “Em định nói cho anh biết, nhưng lúc đó anh hoàn toàn không nghe, đợi đến khi chúng ta hòa thuận rồi, thì em lại quên mất.”
Đường Hạo Tuấn đen mặt.
Tống Vy nói tiếp: “Trong khoảng thời gian chúng ta chiến tranh lạnh, Lâm Giai Nhi luôn muốn chúng ta ly hôn, hơn nữa cô ta cũng cho rằng chúng ta sẽ ly hôn, nhưng cuối cùng chúng ta không những không ly hôn, mà còn hòa thuận, nên cô ta gấp gáp, biết không thể khiến chúng ta chủ động ly hôn, nên mới làm ra chuyện như vậy.”
Đường Hạo Tuấn rũ mắt.
Vì vậy Lâm Giai Nhi mới mời phóng viên, mục đích là để lợi dụng sức mạnh dư luận.
Một khi mấy cư dân mạng đó biết, anh bắt nạt Lâm Giai Nhi, nói không chừng sẽ lên mạng ép anh ly hôn để cưới cô ta, dù gì bắt nạt người ta mà không cưới, thì không đáng là đàn ông.
Nếu anh không cưới, thì tập đoàn Đường thị sẽ gặp xui xẻo.
Vì vậy, đây chính là mục đích thật sự của Lâm Giai Nhi.
“Hạo Tuấn, anh còn ở đấy không?” Tống Vy thấy anh chậm chạp không đáp lại, thì không nhịn được gọi.
Mắt Đường Hạo Tuấn khẽ lóe lên, hoàn hồn lại đáp: “Anh ở đây.”
“Hạo Tuấn, chuyện lần này chúng ta nhất định phải cảm ơn Giang Hạ, nếu không có cô ấy phá hỏng kế hoạch của Lâm Giai Nhi, e rằng anh thật sự đã bị cô ta tính kế thành công rồi.” Tống Vy nghiêm túc nói.
Đường Hạo Tuấn cũng biết chuyện này, nên khẽ cười nói: “Anh biết rồi, anh đã bảo Trình Hiệp đi làm rồi, anh tin rằng đợi cô ấy nhận được quà cảm ơn rồi, sẽ rất vui vẻ gọi cho em thôi.”
“Vâng.” Tống Vy cũng cười gật đầu.
Cô cũng không hỏi anh tặng gì.
Dù gì với giá trị bản thân của anh, chắc chắn sẽ không phải là đồ rẻ tiền.
Sau đó hai người trò chuyện về đề tài thực tế, rất ăn ý không nói về chuyện này nữa.
Dù gì cũng xui xẻo như thế, nên nhắc đến chỉ ảnh hưởng tâm trạng mà thôi.
Cuộc gọi này hàn huyên hơn nửa tiếng mới kết thúc.
Đường Hạo Tuấn vừa đặt điện thoại xuống, thì cửa phòng bệnh mở ra, Mạnh Ngọc đi vào nói: “Hạo Tuấn.”
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu.
Mạnh Ngọc đóng cửa lại hỏi: “Cậu đã đỡ hơn chưa?”
“Ừm.” Đường Hạo Tuấn đáp.
Mạnh Ngọc áy náy nhìn anh: “Xin lỗi, tôi không biết Giai Nhi lại làm chuyện như vậy.”
Đường Hạo Tuấn ngước mắt lên nhìn Mạnh Ngọc, vẻ mặt hờ hững: “Tôi biết.”
Sao Lâm Giai Nhi lại nói cho Mạnh Ngọc biết, cô ta muốn tính kế anh chứ?
Hành động này của Lâm Giai Nhi là đang cắm sừng Mạnh Ngọc, nếu để anh ta biết, trừ phi anh ta bị điên mới không ngăn cản.
Nên để kế hoạch được tiến hành suôn sẻ, cô ta sẽ không bao giờ nói cho Mạnh Ngọc biết.
Mạnh Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Cậu biết thì tốt.”
Anh chỉ lo Đường Hạo Tuấn không biết, rồi nghi ngờ anh đã giúp đỡ Giai Nhi.
“Đúng rồi.” Mạnh Ngọc chợt nghĩ đến chuyện gì đó, nên nhìn Đường Hạo Tuấn nói: “Tôi đã chia tay với Giai Nhi rồi.”
Lần này Đường Hạo Tuấn chẳng hề bất ngờ, mà chỉ ừm một tiếng tỏ vẻ mình đã biết.
Dù gì cũng xảy ra chuyện như vậy, nếu không chia tay thì Mạnh Ngọc chẳng đáng làm đàn ông.
Thấy thái độ hờ hững của Đường Hạo Tuấn, Mạnh Ngọc nhất thời không biết phải nói gì.
Anh im lặng một lúc, rồi hỏi: “Hạo Tuấn, cậu định xử trí Giai Nhi thế nào?”
Câu hỏi này đã khiến Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Cậu muốn cầu xin giúp cô ta?”
Mạnh Ngọc bị nói trúng tim đen, nên hơi xấu hổ cúi đầu: “Cứ cho là thế đi, dù không còn tình yêu nữa thì cũng còn tình bạn, nên tôi không thể mặc kệ cô ấy được.”
Đường Hạo Tuấn không nói gì, mà chỉ nhìn chằm chằm Mạnh Ngọc, khiến người khác không đoán ra được trong lòng anh đang nghĩ gì.
Bị nhìn chằm chằm như thế, Mạnh Ngọc càng áp lực gấp bội, trán toát mồ hôi, giờ Đường Hạo Tuấn mới lên tiếng: “Tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ không lấy mạng cô ta.”