Tuy rằng nghĩ như thế, nhưng cuối cùng Hạ Bảo Châu vẫn quyết định làm theo kế hoạch.
Dù sao cũng đã đánh thức người ta, không lẽ còn kêu người ta đi ngủ lại sao?
“Khụ khụ, là tôi.” Hạ Bảo Châu tằng hắng xong lại nói.
Giang Hạ xoa mắt: “Hạ Bảo Châu? Sao lại là cô, Vy Vy đâu?”
Sắc mặt Hạ Bảo Châu trở nên nghiêm túc: “Vy Vy ở trong phòng cấp cứu.”
“Cái gì?” Giang Hạ nghe được lời này, lập tức tỉnh táo lại, đột nhiên ngồi bật dậy khỏi giường: “Vy Vy vào phòng cấp cứu? Tại sao lại như thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cô đừng kích động, tôi gọi điện thoại cho cô là vì muốn nói chuyện này, chuyện là thế này...” Hạ Bảo Châu kể lại chuyện ảnh chụp.
Giang Hạ ngẩn người, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói: “Sao có thể, sao tổng giám đốc Đường có thể ngoại tình được, chuyện này...”
“Nhưng đây là sự thật, Vy Vy nhìn thấy ảnh chụp này, tức giận đến động thai mới phải vào phòng cấp cứu.” Hạ Bảo Châu lớn tiếng nói.
Giang Hạ im lặng.
Hạ Bảo Châu thở dài, lại nói: “Nói thật, tôi cũng không dám tưởng tượng tổng giám đốc Đường lại đối xử với Vy Vy như thế, nhưng đây là do chính mắt tôi nhìn thấy, Hạ, làm phiền cô đến khách sạn, bắt đôi nam nữ không biết xấu hổ kia lại.”
“... Được.” Giang Hạ hoảng hốt gật đầu.
Sau đó, Hạ Bảo Châu cúp máy, gửi bức ảnh kia cho Giang Hạ.
Bức ảnh chụp đến một bộ phận nhỏ đầu giường, đèn bàn đặt trên đầu giường, mà trên đèn bàn có khắc tên của khách sạn.
Chỉ cần biết hiện tại Đường Hạo Tuấn đang ở khách sạn nào, tin chắc Giang Hạ có thể tìm được.
Bên kia, Giang Hạ click mở bức ảnh Hạ Bảo Châu gửi đến.
Nhìn thấy nội dung bức ảnh, lập tức nổi giẩn đến đập vào giường, sau đó nổi giận xốc chăn thay quần áo ra ngoài.
Giang Hạ hùng hổ xông đến khách sạn, vừa định đi đến quầy tiếp tân nói bóng nói gió, thử xem có thể hỏi thăm được số phòng của Đường Hạo Tuấn hay không.
Đột nhiên, phía sau truyền đến giọng nói đầy khó hiểu của Trình Hiệp: “Cô Giang, đã muộn thế này, sao cô còn ở đây?”
Giang Hạ xoay người, tức giận trừng mắt nhìn anh.
Trình Hiệp vô cùng khó hiểu, không biết anh đã làm cái gì mà lại chọc cô giận đến thế, cười hỏi: “Cô Giang, tôi làm gì khiến cô phật lòng sao?”
“Anh không làm tôi phật lòng, anh và ông chủ của anh làm Vy Vy phật lòng.” Giang Hạ thở phì phò nói.
Trình Hiệp nghe vậy càng khó hiểu, nghi ngờ đẩy mắt kính: “Cô Giang, cô nói thế là có ý gì?”
“Hừ, anh đừng giả ngu với tôi, tôi hỏi anh, hiện tại ông chủ của anh ở phòng nào, nói cho tôi.” Giang Hạ đi qua, túm chặt cà vạt của anh, lớn tiếng hỏi.
Trình Hiệp nghiêng cổ về phía trước, rất khó chịu, muốn lấy cà vạt về, nhưng Giang Hạ túm rất chặt, anh không thể giật ra được, cũng không thể ra tay.
Dù sao người ta cũng là phụ nữ.
Cho nên Trình Hiệp chỉ có thể giơ hai tay lên trời, làm ra động tác đầu hàng: “Cô Giang, tôi cũng không biết bây giờ tổng giám đốc đang ở đâu, cô hỏi cái này làm gì?”
Giang Hạ hừ lạnh: “Không biết ở đâu? Anh tưởng tôi sẽ tin sao? Anh và ông chủ của anh đều là cùng một loại người, chắc chắn đang bao che cho anh ta.”
“Cô Giang, xin hỏi vì sao tôi phải bao che chứ?” Trình Hiệp dở khóc dở cười.
Giang Hạ buông cà vạt anh ra, nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Bởi vì ông chủ của anh lén giấu Vy Vy đi thuê phòng khách sạn với Lâm Giai Nhi, anh là trợ lý đặc biệt, không phải sẽ giúp đỡ canh chừng, sau đó giấu diếm sao?”
Trình Hiệp thay đổi sắc mặt, trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Cô Giang, có một vài thứ không thể nói bậy, tổng giám đốc đi thuê phòng với cô Lâm khi nào chứ?”
“Còn chối, cứ nhất quyết muốn tôi lấy chứng cứ thì anh mới tâm phục khẩu phục sao?” Giang Hạ cười khẩu, sau đó lấy điện thoại ra.
Trình Hiệp tập trung nhìn vào, hít sâu: “Không thể nào!”
“Cái gì mà không thể nào, không lẽ đây là giả sao?”
Sắc mặt Trình Hiệp rất tệ: “Tổng giám đốc chắc chắn không thể làm chuyện này cùn cô Lâm, anh ấy chắc chắn bị người khác gài bẫy.”
Nói xong, anh đi đến quầy tiếp tân, hỏi số phòng.
Chuyện này rất lớn, chẳng trách đột nhiên không thể liên lạc với tổng giám đốc, cũng không tìm được anh.
Thì ra là bị người ta tính kế!
Giang Hạ đứng tại chỗ, hơi sững sờ: “Gài bẫy?”
Nhìn dáng vẻ khi nãy của Trình Hiệp, hình như không giống như đang nói dối, anh thật sự không biết bây giờ Đường Hạo Tuấn đang làm gì.
Chuyện như thế này chỉ có hai khả năng, một là khi Đường Hạo Tuấn đi thuê phòng với Lâm Giai Nhi, cũng giấu cả Trình Hiệp.
Nhưng chuyện này rõ ràng là không thể nào, bởi vì Trình Hiệp cũng ở khách sạn, Đường Hạo Tuấn không thể nào giấu được Trình Hiệp.
Cho nên khả năng lớn nhất chính là Đường Hạo Tuấn bị người ta gài bẫy, cho nên Trình Hiệp mới không biết.
Nghĩ như thế, Giang Hạ chỉ cảm thấy da đầu tê rần, lại cúi đầu nhìn ảnh chụp.
Lúc này sau khi cô bình tĩnh lại, nhìn được một vài điểm kỳ lạ, đó chính là vì sao Đường Hạo Tuấn lại nhắm mắt.
Theo lý thuyết, cơ thể Lâm Giai Nhi không tốt, xảy ra chuyện này, người mệt đến ngủ không thể nào là Đường Hạo Tuấn, mà phải là Lâm Giai Nhi mới đúng, nhưng cố tình lại là Đường Hạo Tuấn.
Đương nhiên, cũng không phải không có chuyện đàn ông ngủ trước phụ nữ, nhưng vấn đề là cô không nhìn thấy bất cứ vẻ mệt mỏi nào trên mặt hai người bọn họ cả.
Tuy rằng cô chưa từng trải nghiệm chuyện này, nhưng cũng xem không ít phim ảnh, nam nữ làm việc xong đều sẽ lộ ra vẻ mỏi mệt nhất định, cho nên không mỏi mệt có nghĩa là hai người có khả năng không làm cái gì cả, ảnh chụp chỉ là dàn dựng giả dối!
“Trợ lý Trình.” Giang Hạ thật sự rất muốn nói cho Trình Hiệp nghe những điểm khả nghi này, chỉ thấy Trình Hiệp đã chạy về phía thang máy.
Giang Hạ vội vàng đuổi kịp: “Trợ lý Trình...”
Còn chưa nói xong, Trình Hiệp đã ngắt lời cô: “Cô Giang, tôi biết mục đích cô đến đây làm gì, cô muốn giúp mợ chủ bắt... khụ, tuy rằng cách làm của cô không có gì sao, nhưng tôi muốn nói cho cô, tổng giám đốc chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với mợ chủ, tổng giám đốc...”
“Tôi biết, đây là một âm mưu.” Giang Hạ tiếp lời anh, sau đó nói ra những vấn đề cô phát hiện được ở trong ảnh.
Sau khi Trình Hiệp nghe xong, thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt quá, có lẽ tổng giám đốc vẫn chưa phát sinh quan hệ tình dục với cô Lâm, không tính là ngoại tình.
Nếu như thật sự xảy ra quan hệ tình dục, tuy rằng tổng giám đốc không phải tự nguyện, là bị hãm hại, nhưng vẫn rất có lỗi với mợ chủ.
Cũng may, chuyện vẫn chưa tệ đến mức đó.
Không bao lâu sau, hai người đi đến trước cửa một căn phòng.
Trình Hiệp và Giang Hạ nhìn nhau, Giang Hạ gật đầu nhìn anh.
Trình Hiệp lấy thẻ phòng, mở cửa ra.
Cửa vừa mở, đèn bên trong tự động sáng lên.
Hai người còn chưa đi vào, đã nghe thấy tiếng phụ nữ hét chói tai từ bên trong vọng ra.
Giang Hạ lập tức nghe ra được là tiếng hét của Lâm Giai Nhi,tức giận quăng điện thoại cho Trình Hiệp: “Trợ lý Trình, làm phiền anh quay video lại giúp tôi, tôi phải dạy dỗ cô ta một trận.”
Tuy Trình Hiệp cảm thấy cách làm của cô không đúng, nhưng nghĩ đế Lâm Giai Nhi hãm hại tổng giám đốc, vẫn gật đầu đồng ý.
Giang Hạ vén tay áo đi đến trước giường, đầu tiên nhìn thoáng qua Đường Hạo Tuấn đang hôn mê, sau đó mới dời ánh mắt đến người bên cạnh anh.
Lâm Giai Nhi cuộn tròn trên giường, hai tay cầm chặt chăn che đầu lại, giống như bị hoảng sợ, cô còn đang run nhẹ.
Giang Hạ híp mắt, kéo chăn giật mạnh xuống.
Cơ thể Lâm Giai Nhi lập tức lõa lồ ở bên ngoài.
Cô mặc một bộ lễ phục rách mướp, khó khăn lắm mới che được cơ thể, nhưng những phần cơ thể lộ ra ngoài lại có rất nhiều vệt đỏ, làm người ta nhìn thấy sẽ suy nghĩ bậy bạ.
“Ồ, xem ra tình hình chiến đấu không tệ nha.” Giang Hạ trào phúng nói.
Lâm Giai Nhi trừng to mắt, mặt dính đầy nước mắt nhìn cô: “Sao lại là cô?”
Giang Hạ cười: “Sao lại là tôi? Cô nói nghe buồn cười thật, vậy cô cảm thấy phải là ai đi vào mới đúng?”
Lâm Giai Nhi nghẹn họng, cụp mí mắt, che khuất chút âm u bên trong.
Cô còn tưởng người xông vào là phóng viên!
Không ngờ tới lại là Giang Hạ.
Không kẽ Tống Vy nhìn thấy bức ảnh kia, sau đó cố ý làm Giang Hạ đến đấy bắt gian?