Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 851




“Đúng vậy.” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Những chuyện này về cơ bản đã được xác nhận rồi, là Lâm Giai Nhi làm, chỉ thiếu chứng cứ phía bên ông Cố nữa thôi, chỉ cần có chứng cứ bên ông Cố, tôi sẽ giao Giai Nhi cho cảnh sát.”

Nói xong, anh gọi nhân viên phục vụ rót rượu rồi nói tiếp: “Cậu là bạn trai của Giai Nhi, có quyền được biết những chuyện này, tôi nói cho cậu, cũng muốn biết được suy nghĩ của cậu, muốn mù quáng mặc kệ Giai Nhi hay ủng hộ tôi đưa Giai Nhi vào tù.”

Mạnh Ngọc cười khổ: “Cho dù tôi có lựa chọn như thế nào cậu cũng sẽ đưa Giai Nhi vào tù đúng không?”

Đường Hạo Tuấn nhếch miệng: “Đúng.”

“Thế mà cậu còn hỏi tôi?” Mạnh Ngọc liếc anh một cái.

Đường Hạo Tuấn lắc lư ly rượu vang: “Cho đủ quá trình mà thôi, đê cậu biết tôi sẽ không thay đổi quyết định, tránh khi cậu là người cuối cùng được biết lại trách tôi.”

Mạnh Ngọc im lặng, không lên tiếng.

Đường Hạo Tuấn cũng không vội, lặng lẽ chờ đợi.

Một lúc sau, Mạnh Ngọc quay sang nhìn anh: “Hạo Tuấn, thật sự không thể tha cho Giai Nhi một lần sao?”



Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Giai Nhi đã ra tay giết Tống Vy hai lần rồi, cậu bảo tôi bỏ qua như thế nào đây, nếu như tôi bỏ qua cho cô ấy, cậu có thể đảm bảo sau này cô ấy sẽ không tiếp tục ra tay với Tống Vy nữa hay không?”

“Tôi có thể!” Mạnh Ngọc vội gật đầu: “Tôi sẽ đưa Giai Nhi ra nước ngoài, đi thật xa, không bao giờ trở về nữa.”

Đường Hạo Tuấn nhếch miệng mỉa mai: “Cậu cũng đã nói rồi, chứng chống đối xã hội của Lâm Giai Nhi là tính cách trời sinh, cậu đưa cô ấy ra nước ngoài là có thể giải quyết tất cả sao, cậu có từng nghĩ đến, cô ấy không muốn ra nước ngoài, mà cậu đưa cô ấy qua đó sẽ khiến cô ấy hận cậu, sau đó giết cậu rồi trở về nước không?”

“Chuyện này…” Mạnh Ngọc lập tức không thể nói gì nữa.

Bởi vì, anh ta quả thực chưa nghĩ đến điều này.

Tuy Đường Hạo Tuấn nói có chút xa vời, nhưng tỉ lệ nó xảy ra cũng rất cao.

Cũng có nghĩa là, chỉ có một con đường dành cho Lâm Giai Nhi, đó chính là cho cô ngồi tù.

Nghĩ đến đây, lưng Mạnh Ngọc liền cong xuống, cả người vô cùng mệt mỏi.

Đường Hạo Tuấn thấy vậy liền đứng dậy: “Xem ra cậu đã nghĩ thông suốt rồi, nếu đã như vậy, tôi hi vọng sắp tới cậu đừng nhúng tay vào, cũng đừng để Giai Nhi phát giác ra chuyện gì, nếu không, hậu quả cậu không thể gánh nổi đâu.”

Nói xong, anh cất bước rời đi, chuẩn bị ra nhà vệ sinh một chuyến.

Lúc Đường Hạo Tuấn từ nhà vệ sinh đi ra, phía trước đột nhiên tối đen đi.

Anh vội chống vào tường bên ngoài nhà vệ sinh mới không ngã xuống.

Nhưng anh lại cảm thấy tầm nhìn mơ hồ hơn, đầu óc cũng choáng váng, cảm giác như thế giới đang xoa chuyển, đến đường đi cũng không thể nhìn rõ nữa.

Sắc mặt Đường Hạo Tuấn liền tối đen đi, vô cùng khó coi.

Anh không ngốc, sao lại không hiểu rõ tình hình của mình lúc này không ổn, có khả năng đã bị hạ thuốc rồi.

Nhưng cơ thể lại không có phản ứng kia, nên chắc không phải loại thuốc đó, là một loại thuốc mê.

Nghĩ đến ly rượu vang mà anh bảo nhân viên rót tiếp cho mình, Đường Hạo Tuấn liền tràn ngập sát khí.

Anh chống vào tường, khó khăn bước về phía trước, vừa đi vừa run rẩy đút tay vào túi, chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cho Trình Hiệp.

Nhưng mắt anh không thể nhìn rõ, tay cũng không có sức lực, run rẩy thử vài lần cũng không thể mở khóa, cuối cùng đến điện thoại cũng không thể cầm chắc, bị rơi xuống đất.

Lúc anh chuẩn bị cúi xuống để nhặt thì một mùi hương béo ngậy ập tới.

Ngay sau đó, có một cơ thể phụ nữ mềm mại nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh: “Ấy tổng giám đốc Đường, anh sao vậy, xem ra tình hình không quá tốt nhỉ?”

“Cút!” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng quát.

Nhưng anh không có sức, chữ “cút” này nghe không có uy lực chút nào, mà lại cho người ta một loại cảm giác quyến rũ khó thể nói thành lời.

Người phụ nữ nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn anh cũng đầy sự tham lam cháy bỏng.

Nếu không phải e dè người kia, chắc chắn cô ta đã kéo người đàn ông mà cô ta muốn cưới nhất lên giường của mình rồi.

Đáng tiếc thật…

Ánh mắt người phụ nữ hiện lên vẻ tiếc hận, nhưng đã biến mất ngay lập tức, hít sâu một hơi, to gan dán sát người lên đó: “Đừng mà tổng giám đốc Đường, em nghe nói vợ anh đã ra nước ngoài rồi, một mình anh chắc cô đơn lắm nhỉ, để em ở với anh nhé.”

“Cô muốn chết?” Đường Hạo Tuấn tuy không nhìn rõ người trước mắt nhưng vẫn có thể nghe thấy được.

Vậy nên, anh đại khái biết được người phụ nữ này ở nơi nào, anh cúi đầu, nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng.

Người phụ nữ không khỏi run rẩy với ánh mắt không chút tình cảm của anh, gương mặt hiện lên vẻ sợ hãi.

Đây là ánh mắt như thế nào chứ, chỉ nhìn một cái thôi mà đã có cảm giác như sắp bị giết chết rồi.

Bây giờ cô ta bỏ chạy giữa đường liệu có còn kịp không?

Lúc người phụ nữ đang định rời đi thì điện thoại cô ta lại rung lên.

Cô ta vội lấy điện thoại ra, có tin nhắn mới.

Cũng không biết nội dung tin nhắn là gì mà sắc mặt người phụ nữ có chút khó coi.

Cuối cùng, người phụ nữ giẫm chân, như muốn bất chấp tất cả, gương mặt lại hiện lên nụ cười: “Nếu em có thể trải qua một đêm xuân với tổng giám đốc Đường thì chết cũng không tiếc, hơn nữa, tổng giám đốc Đường à, dáng vẻ này của anh, anh tưởng mình còn có thể phản kháng được sao, thứ anh trúng là thuốc mê với lượng gấp đôi đấy.”

“Là cô hạ thuốc?” Đường Hạo Tuấn nghe thấy thuốc mê lượng gấp đôi thì lập tức híp mắt lại.

Ánh mắt người phụ nữ lóe lên: “Đúng vậy, nên tổng giám đốc Đường à, anh theo em đi.”

Nói xong, người phụ nữ liền dìu Đường Hạo Tuấn đi về phía phòng nghỉ ngơi.

Đường Hạo Tuấn muốn đẩy cô ta ra, nhưng sức lực đã gần như không còn.

Tác dụng của thuốc mê cũng càng lúc càng nặng hơn.

Còn tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc nữa anh sẽ hôn mê.

Nghĩa đến đây, sát khí xung quanh Đường Hạo Tuấn càng nồng đậm hơn, anh nghiến chặt răng, muốn bản thân tỉnh táo hơn một chút.

Nhưng tác dụng của thuốc mê quá lớn, anh cắn lưỡi mình cũng cảm thấy không đau đớn mấy, nên làm thế nào mới có thể tỉnh táo đây.

Lúc Đường Hạo Tuấn đang chuẩn bị uy hiếp người phụ này, đuổi cô ta đi một lần nữa.

Giọng nói của Lâm Giai Nhi chợt vang lên: “Ấy, Hạo Tuấn? Sao cậu lại ở đây, bên cạnh cậu là…”

“Tôi là bạn cặp của tổng giám đốc Đường.” Người phụ nữ tựa đầu lên vai Đường Hạo Tuấn, cười khiêu khích nhìn Lâm Giai Nhi.

Sắc mặt Lâm Giai Nhi liền lạnh đi, nhưng đã khôi phục lại ngay lập tức, không tỏ thái độ gì nhìn Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, cậu tìm bạn cặp à, sao cậu có thể làm như vậy, cậu làm vậy xứng với cô Tống sao?”

“Không có chuyện này, tôi bị tính kế rồi.” Đường Hạo Tuấn nặng nề chớp mắt, yếu ớt đáp.

Lâm Giai Nhi dường như lúc này mới nhận ra sự bất ổn của anh, lập tức hỏi: “Hạo Tuấn, cậu sao vậy?”

“Tôi bị hạ thuốc rồi.” Đường Hạo Tuấn lại đáp lần nữa.

Lần này, giọng nói còn yếu ớt hơn cả lần trước.

Lâm Giai Nhi nhìn người phụ nữ bên cạnh anh: “Là cô hạ thuốc Hạo Tuấn sao?”

“Là tôi thì sao?” Người phụ nữ đắc ý ngước cằm lên.

Lâm Giai Nhi lạnh mặt đi, cảnh cáo: “To gan thật đấy, lại dám hạ thuốc với cậu chủ nhà họ Đường, tôi thấy cô không muốn sống nữa rồi nhỉ, còn không mau thả Hạo Tuấn ra.”

“Tôi không thả thì sao?” Người phụ nữ càng siết chặt cánh tay Đường Hạo Tuấn hơn.

Lâm Giai Nhi cười: “Vậy thì đừng trách tôi.”

Nói xong, cô ta lấy điện thoại ra: “Bảo vệ, ở đây có…”

“Này, không ngờ cô lại gọi bảo vệ, quá đáng thật đấy, tôi trả người cho cô là được chứ gì.” Người phụ nữ như rất sợ hãi, vội đẩy Đường Hạo Tuấn qua chỗ Lâm Giai Nhi rồi quay người chạy mất.

Lâm Giai Nhi cười khẩy: “Bảo vệ, chặn lại hết các lối ra, có một người phụ nữ mặc bộ lễ phục màu vàng chuẩn bị chạy trốn, bắt cô ta lại.”

Dặn dò xong, cô ta đặt điện thoại xuống, hai tay đỡ lấy Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, cậu không sao chứ?”

Đường Hạo Tuấn đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, hai mắt nhắm lại, chỉ có long mi khẽ lay động: “Đưa tôi về phòng nghỉ ngơi, sau đó thông báo cho Trình Hiệp gọi bác sĩ tới đây.”

“Được.” Lâm Giai Nhi đáp một tiếng, dìu anh vào phòng nghỉ ngơi.”

Lâm Giai Nhi đặt Đường Hạo Tuấn lên giường, sau đó đứng bên cạnh lau mồ hôi trên trán cho anh.

Lau xong, cô ta cúi đầu, lặng lẽ chăm chú nhìn anh, hoàn toàn không có ý gọi điện thông báo cho Trình Hiệp.

Một lúc sau, cô ta mở túi xách ra, tìm một món đồ nhỏ bên trong dán lên cổ mình, sau đó lên tiếng gọi người đàn ông trên giường: “Hạo Tuấn, Hạo Tuấn?”