“Tôi bắt nạt mấy người sao?” Tống Vy chỉ vào mũi mình, có phần thích thú.
Ngay cả Giang Hạ và Hạ Bảo Châu cũng bật cười.
Nhìn thấy bọn họ cười, trong lòng Tô Huyền đột nhiên có phần bất an: “Cô Tống, mấy người cười cái gì vậy? Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Không phải cô bắt nạt người mẫu của tôi à?”
Tống Vy lau nước mắt ở khóe mắt: “Cô Tô, tôi nghĩ trước khi nói tôi bắt nạt thì cô nên hỏi xem là ai bắt nạt ai trước có được không? Nếu không tôi sẽ cho rằng cô không có mắt nhìn đấy.”
“Đúng vậy, rõ ràng là người mẫu của các cô đến tìm chúng tôi gây chuyện trước. Chúng tôi chỉ đánh trả thôi, sao lại thành bắt nạt cô ta?” Hạ Bảo Châu nhếch miệng nói.
Giang Hạ cũng gật đầu: “Đúng vậy đấy cô Tô ạ. Tuy rằng tôi rất ưng việc cô bênh người của mình, nhưng giờ xem ra hình như cô cũng chỉ tấu hài thôi.”
“Chứ gì nữa. Chưa hiểu đầu đuôi thế nào đã đánh đòn phủ đầu, nói chúng ta bắt nạt, không phải trò cười thì là gì?” Hạ Bảo Châu phụ họa.
Tô Huyền nghe cuộc đối thoại của hai người, sắc mặt xanh trắng đan xen, rất khó coi.
Cô ta quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Hàn Thư: “Tại sao ngay từ đầu cô không nói cho tôi biết cô là người tìm bọn họ gây chuyện trước, hại tôi đi đòi công bằng cho cô lại trở thành trò cười.”
Hàn Thư cúi đầu tự giác biết mình đuối lý, cứ “tôi, tôi” mãi mà cũng không nói thêm được gì.
Tô Huyền tức giận rất muốn đánh người, nhưng cuối cùng lại hít một hơi thật sâu rồi kìm lại, quay đầu nhìn ba người Tống Vy, nặn ra một nụ cười: “Cho tôi xin lỗi nhé cô Tống. Lần này là lỗi của chúng tôi. Tôi xin lỗi.”
“Không sao, nhưng tôi hy vọng sau này cô Tô sẽ quản lý tốt người mẫu của mình, đừng để cô ta đến tìm chúng tôi nữa. Dù sao chúng ta cũng không ở cùng một chiến tuyến, có tin đồn gì truyền ra cũng không tốt lắm. Cô nghĩ sao?” Tống Vy cũng mỉm cười nhìn cô ta.
Nụ cười trên mặt Tô Huyền càng thêm miễn cưỡng, nhưng vẫn gật đầu: “Cô Tống nói phải, tôi sẽ quản lý cô ấy.”
“Vậy là được.” Tống Vy đáp lại bằng giọng nhàn nhạt.
“Mợ chủ.” Đúng lúc này giọng nói của Trình Hiệp từ cách đó không xa chợt truyền đến.
Mấy người phụ nữ đều nhìn sang.
Sau đó thấy Đường Hạo Tuấn đang đi về phía này cùng Trình Hiệp.
Hạ Bảo Châu buông vai Tống Vy ra, cười mập mờ nói: “Vy Vy, tổng giám đốc Đường tới rồi kìa.”
Tống Vy tức giận nhìn cô ấy một cái: “Có phải tớ không nhìn thấy đâu.”
Hạ Bảo Châu che miệng cười trộm, sau đó đứng sang một bên cùng Giang Hạ, nhường chỗ cho Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
Nhưng Tô Huyền và Hàn Thư lại chưa đi, vẫn đứng ở nơi đó như cũ.
Hai người cũng nhìn Đường Hạo Tuấn.
Điểm khác biệt là ánh mắt Hàn Thư nhìn Đường Hạo Tuấn chỉ đơn thuần là dã tâm, trong khi Tô Huyền thì là si mê.
Trong sự mê mẩn đó còn có cả một chút nhớ nhung không dễ dàng phát hiện ra, nhưng đã nhanh chóng biến mất, không ai thấy được.
Đường Hạo Tuấn đi tới bên cạnh Tống Vy: “Trên đường bị kẹt xe, để em phải chờ lâu rồi.”
Tống Vy lắc đầu: “Không đâu, anh đến là được rồi.”
Đường Hạo Tuấn vươn tay ôm cô vào lòng: “Anh sẽ theo dõi cuộc thi. Em ở nước ngoài tự chăm sóc mình cho tốt nhé. Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
“Yên tâm đi, em cũng không phải trẻ con.” Tống Vy cười khẽ.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu hôn lên trán cô: “Mỗi tối anh sẽ gọi video cho em, nhớ phải nhớ anh đấy.”
“Được rồi.” Nụ cười của Tống Vy càng sâu hơn.
Đường Hạo Tuấn buông cô ra, cụp mắt nhìn cô: “Em không muốn anh nhớ em sao?”
Tống Vy nhướng mày, dở khóc dở cười: “Được rồi, vậy anh cũng phải nhớ em đấy.”
“Ừ.” Lúc này Đường Hạo Tuấn mới hài lòng gật đầu.
Giang Hạ và Hạ Bảo Châu tụ lại ở bên cạnh thì thầm cùng nhau.
“Tổng giám đốc Đường và Vy Vy tình cảm tốt thật, dính nhau ghê.”
Giang Hạ trợn trắng mắt: “Còn dính nhau nữa á, cô không nhìn thấy họ thời gian trước đâu, đừng nói là dính nhau, bọn họ chuẩn bị ly hôn luôn đấy.”
“Sao lại có chuyện này?” Hạ Bảo Châu giật nảy cả mình.
Giang Hạ lắc đầu, không định nói cho cô ấy biết.
Ở bên kia, tâm trạng của Tô Huyền và Hàn Thư không thể tốt nổi.
Tô Huyền nhìn Đường Hạo Tuấn và Tống Vy thân mật, hai tay từ từ siết chặt lại, như thể đang cố chịu điều gì đó.
Hàn Thư thì thẳng thừng hơn nhiều, cô ta nhìn chằm chằm Tống Vy với vẻ ghen tị.
Cô ta ghen tị vì Tống Vy may mắn tìm được một người đàn ông tốt như vậy.
Mặc dù không biết chính xác thân phận của người đàn ông này là gì, nhưng chắc chắn không hề đơn giản.
Đã như vậy thì cô ta sẽ giành lấy người này, để xem Tống Vy có thể kiêu ngạo thế nào.
Theo suy nghĩ của cô ta, đàn ông nào cũng cũng đều như nhau, chỉ cần cố tình dụ dỗ thì sợ gì không dụ dỗ được?
Nghĩ đến những người đàn ông mấy năm qua cô ta để mắt tới, lòng tự tin của Hàn Thư lại càng bộc phát mạnh mẽ hơn.
Cô ta sửa sang lại mái tóc của, tươi cười đi về phía Đường Hạo Tuấn.
Hạ Bảo Châu thấy thế lập tức nhíu mày: “Cô ta muốn làm gì vậy?”
Giang Hạ nhếch khóe miệng có ý giễu cợt: “Rõ ràng như vậy mà cô còn không thấy sao? Chờ đi, có trò hay để xem rồi.”
“Chào anh.” Hàn Thư đứng bên cạnh Tống Vy, nhìn Tống Vy bằng ánh mắt khiêu khích, sau đấy lại ngượng ngùng nhìn Đường Hạo Tuấn: “Xin chào, tôi là bạn học cũ và là bạn cùng phòng của Vy Vy ở Đại học thành phố Giang. Tôi tên là Hàn Thư, anh còn nhớ tôi không?”
Đường Hạo Tuấn cau mày không nói gì.
Tống Vy đã nhận ra điều gì đó, sau đấy lập tức nhếch khóe miệng, giống như Giang Hạ và Hạ Bảo Châu, đứng xem trò hay.
Chỉ có Tô Huyền là cả người phát run, trong mắt chứa sát ý nhìn chằm chằm bóng lưng Hàn Thư.
Con ngốc này muốn quyến rũ Đường Hạo Tuấn sao?
Thấy Đường Hạo Tuấn không nói gì, Hàn Thư cho rằng anh không nhớ, lại tỏ vẻ thất vọng bĩu môi, giả bộ đáng thương.
Nhưng lớp trang điểm đậm chất Âu Mỹ trên gương mặt cô ta lại không thích hợp để giả bộ đáng thương.
Đến mức giờ phút này biểu cảm của cô ta trông rất buồn cười, chẳng khác gì một chú hề, khiến người ta nhìn là chỉ muốn cười.
Nhưng bản thân cô ta lại không cảm giác được, nghĩ rằng dáng vẻ hiện tại của mình rất dễ dàng khiến đàn ông thương tiếc.
“Quả nhiên anh đã quên rồi, chúng ta thật sự đã gặp nhau, lần đó...”
“Cút!” Hàn Thư chưa kịp nói hết lời đã bị Đường Hạo Tuấn cắt ngang bằng một chữ duy nhất.
Hàn Thư nhìn anh với vẻ không thể tin nổi: “Anh, anh vừa mới...”
“Cô không hiểu tiếng người à?” Đường Hạo Tuấn híp mắt nguy hiểm, hơi lạnh quanh thân đủ khiến người khác đông cứng.
Sắc mặt Hàn Thư trắng bệch, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Tô Huyền kéo cô ta đi, đứng chắn trước mặt Đường Hạo Tuấn, xấu hổ cúi đầu nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Đường, người mẫu của tôi không hiểu chuyện, tôi thay cô ấy xin lỗi anh.”
Đường Hạo Tuấn như không thèm nghe thấy, cũng không thèm nhìn Tô Huyền, dịu dàng nói với Tống Vy: “Bây giờ anh chuẩn bị có cuộc họp, anh đi trước đây, trước khi lên máy bay thì gửi tin nhắn cho anh.”
“Được.” Tống Vy gật đầu.
Đường Hạo Tuấn duỗi tay ra nâng cằm cô lên rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Mặt Tống Vy lập tức đỏ lên.
Giang Hạ và Hạ Bảo Châu thậm chí còn huýt sáo trêu chọc.
Chỉ có Tô Huyền bị phớt lờ như không khí và Hàn Thư bị anh dọa cho phát sợ nhìn cảnh này, tâm tình phiền muộn vô cùng.
“Anh làm gì vậy? Mọi người đang nhìn đấy.” Cuối cùng Tống Vy cũng có phản ứng, đẩy người đàn ông ra.
Người đàn ông giơ ngón tay cái lau khóe miệng mình, sau đó nhìn về phía Giang Hạ và Hạ Bảo Châu, khóe mắt mang theo vẻ uy hiếp.
Hai người lập tức lắc đầu xua tay: “Không có, không có, chúng tôi không thấy cái gì hết.”
Đường Hạo Tuấn rất hài lòng với biểu hiện biết điều của hai người, hơi nâng cằm lên, lại đưa mắt nhìn về phía Tống Vy: “Bọn họ không nhìn thấy.”
Khóe miệng Tống Vy run lên, vừa tức vừa buồn cười: “Được rồi. Anh đi đi. Lát nữa là muộn họp đấy.”
“Ừ, xuống máy bay thì gọi điện thoại cho anh.” Đường Hạo Tuấn xoa đầu cô rồi quay người đi.
Trình Hiệp mỉm cười với mấy người Tống Vy, sau đó đi theo.
Sau khi họ rời đi, Hạ Bảo Châu liền khoanh tay, giọng điệu châm chọc: “Ối giời, có người còn định quyến rũ đàn ông ngay trước mặt vợ người ta cơ đấy. Đúng là không biết xấu hổ.”
Cô liếc nhìn Hàn Thư với vẻ kinh tởm.
Giang Hạ cũng phụ họa: “Đáng tiếc là người ta không đáp trả, còn mình thì mất sạch mặt mũi.”
Nói rồi cả hai cùng phá lên cười.