Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 843




Đường Hạo Tuấn lau sợi chỉ bạc vương nơi khóe miệng, giọng hỏi có vẻ mất hứng: “Tại sao?”

Đã lâu lắm rồi anh không chạm vào cô.

Nhìn vẻ mặt tủi thân của người đàn ông, Tống Vy không khỏi cảm thấy buồn cười.

Sau đó cô kéo lấy tay anh, dưới ánh mắt nghi ngờ của anh, cô nhẹ nhàng đặt tay anh lên chỗ bụng dưới của mình.

Đường Hạo Tuấn ngẩn người: “Em có ý gì?”

Tống Vy mỉm cười nhìn anh: “Đây mới là món quà sinh nhật thực sự em định tặng anh tối nay, em có thai rồi.”

Bầu không khí bỗng trở nên yên lặng.

Con ngươi Đường Hạo Tuấn run lên, nhìn vào tay mình với vẻ mặt không tin nổi.

Trong bụng dưới bàn tay anh thực sự đã có một đứa trẻ.



Là con của anh!

“Anh… anh sắp làm ba sao?” Qua một hồi lâu, yết hầu của Đường Hạo Tuấn trượt lên trượt xuống, cuối cùng mới cất tiếng, giọng nói hơi run rẩy.

Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, anh sắp làm ba rồi, lần này chính là con ruột của anh.”

Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra lời, chỉ lẳng lặng ôm Tống Vy vào lòng.

Tống Vy yên tĩnh tựa vào trong ngực anh: “Sao, anh không vui à?”

“Không, anh rất vui, cảm ơn em, đây là món quà tuyệt vời nhất dành cho anh.” Đường Hạo Tuấn cúi đầu ngửi mùi thơm trên người cô.

Tống Vy cười tủm tỉm: “Thật sao? Em còn tưởng rằng anh không vui nữa chứ.”

“Không đâu.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Cảm ơn em, đúng rồi, con được mấy tháng rồi?”

Anh nhìn xuống bụng cô hỏi.

Tống Vy nhẹ nhàng đáp: “Hơn một tháng.”

Lúc này Đường Hạo Tuấn mới hiểu được, xem ra một tháng trước anh đã bình phục lại rồi.

“Đúng rồi.” Tống Vy đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nghiêm túc nhìn người đàn ông: “Lúc trước em nghe bác sĩ Mạnh bảo anh phải uống thuốc, em nhớ lúc trước anh đã để một ít thuốc ở đầu giường, là thuốc chữa bệnh gì vậy? Ngộ nhỡ có ảnh hưởng đến con...”

Đường Hạo Tuấn hiểu ý cô, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Là thuốc chữa vô sinh. Không biết có ảnh hưởng đến đứa trẻ hay không.”

“Vô sinh? Tại sao lại uống thuốc này?” Tống Vy vô cùng kinh ngạc.

Đường Hạo Tuấn ho nhẹ một tiếng, có vẻ hơi xấu hổ.

Nhưng một giây sau sắc mặt anh đã trở nên lạnh lẽo, trong mắt hiện lên vẻ căm hận: “Là Đường Mãnh, ông ta biết không thể đoạt lấy tập đoàn Đường Thị từ tay anh nên muốn anh không có con nối dõi, thế thì tương lai tập đoàn vẫn sẽ rơi vào tay họ.”

“Hả...” Tống Vy hít vào một hơi: “Ông ta là bác ruột của anh, làm sao có thể ra tay như vậy chứ? Đầu tiên là giết ba mẹ anh, sau đó cho cháu trai uống loại thuốc thất đức đó.”

Giờ khắc này Tống Vy đột nhiên cảm thấy rất đau lòng cho người đàn ông trước mặt mình.

Cho tới bây giờ mà anh vẫn có thể sống dưới tay Đường Mãnh thì thực sự rất không dễ dàng.

“Không có gì. Giờ anh đã không sao rồi, nhưng mà đứa trẻ này...” Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay: “Anh sẽ hỏi Mạnh Ngọc xem có vấn đề gì không.”

“Không, đừng hỏi bác sĩ Mạnh, chúng ta đến bệnh viện khác đi.” Tống Vy nắm lấy cánh tay anh.

Đường Hạo Tuấn cau mày: “Tại sao?”

Đừng nói với anh là cô muốn đến bệnh viện của Kiều Phàm đấy nhé.

Tống Vy không biết người đàn ông này đang nghĩ gì, cô mím đôi môi đỏ nói: “Bác sĩ Mạnh là bạn trai của cô Lâm. Nếu bác sĩ Mạnh biết em có thai thì nhất định cô Lâm sẽ biết, em không muốn để cô Lâm biết. Anh biết mà, em không thích Lâm Giai Nhi, em nghĩ cô ta sẽ hại em.”

Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy.

Vừa định nói gì đó thì Tống Vy đã đặt một ngón tay lên môi anh: “Em biết có thể anh sẽ cho rằng em đang quá đa nghi, nhưng sau khi nghe cái này thì anh sẽ biết tại sao thôi.”

Vừa nói cô vừa lấy điện thoại di động ra, mở đoạn ghi âm cuộc nói chuyện với Trần Nhã Nhã ở trong trại giam lúc chiều.

Vẻ mặt của Đường Hạo Tuấn nghe xong hơi thay đổi, hiển nhiên là anh rất ngạc nhiên.

Sau một lúc, anh mới cất giọng khàn khàn: “Em nghĩ rằng chính Lâm Giai Nhi đã muốn giết em hai lần trước. Ông Cố phát hiện ra nhưng lại bao che cho cô ấy, rồi tìm Trần Nhã Nhã gánh tội thay?”

“Đúng, nhưng em nghĩ Lâm Giai Nhi còn làm nhiều hơn thế. Đưa Hải Dương đi, khiến Hải Dương gặp tai nạn xe, thêm cả vụ tai nạn xe của Kiều Phàm, nhà kho của em bị đốt cháy, vải bị đổi, tất cả đều do Lâm Giai Nhi làm.” Tống Vy hít một hơi thật sâu, mặt không thay đổi trả lời.

Đường Hạo Tuấn không trả lời, trong lòng không bình tĩnh nổi.

Tống Vy nhìn anh: “Em biết, khi đột nhiên nghe thấy điều này thì chắc chắn anh sẽ nghi ngờ có phải là sự thật hay không. Trước tiên đừng đề cập đến việc những gì em nói vừa rồi có phải là do Lâm Giai Nhi làm hay không, chỉ nói vụ ngược đãi mèo mà Trần Nhã Nhã nói thôi nhé. Em nghĩ là có thể anh sẽ tra được chuyện này, anh có muốn kiểm tra nó không, sau đó sẽ quyết định xem có muốn tin rằng Lâm Giai Nhi có thực sự làm được những chuyện đó hay không.”

“Được.” Đường Hạo Tuấn nhắm mắt đồng ý.

Thành thật mà nói thì đoạn ghi âm mà cô cung cấp thực sự đã gây cho anh một cú sốc lớn.

Anh biết Giai Nhi không trong sáng và tốt bụng như anh nghĩ trước đây, cô ta có trong mình những ý đồ riêng, nhưng cô ta chưa bao giờ bại hoại như vậy.

Có điều, để không hàm oan cho Giai Nhi thì đúng là anh nên điều tra, điều tra về cô em gái nuôi anh chưa từng điều tra bao giờ.

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.

Tống Vy nghiêng đầu vòng qua anh nhìn về phía cửa: “Chắc là dì Vương kêu chúng ta đi ăn cơm đấy, đi thôi.”

Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng, đè nén sự bồn chồn trong lòng, nắm lấy tay cô, đi về phía cửa.

Cửa mở, dì Vương nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ nắm tay nhau liền che miệng mừng thầm: “Cậu chủ với mợ chủ đã làm lành chưa?”

Tống Vy mỉm cười gật đầu.

Đôi mắt dì Vương vui vẻ cong lên thành ý cười: “Thế mới phải chứ. Mau nào, xuống ăn cơm trước đi, ăn xong thì cắt bánh. Hai đứa trẻ đang kêu ca muốn ăn bánh đó.”

“Đi thôi, đừng bắt chúng đợi sốt ruột.” Đường Hạo Tuấn nói xong liền dắt Tống Vy xuống lầu.

Bữa tối của dì Vương làm vô cùng phong phú, đầy một bàn lớn.

Hai đứa trẻ đều ăn no căng cả bụng, vô cùng sung sướng.

Sau đó Tống Vy mang bánh ra, thắp nến rồi nhờ dì Vương tắt đèn.

Trong phòng ăn tối om, chỉ có ánh nến vừa đủ soi rõ khuôn mặt của mấy người.

Dưới sự thúc giục của Tống Vy và hai đứa trẻ, Đường Hạo Tuấn đã ước hai điều ước, sau đó nhờ dì Vương cắt chiếc bánh mà đám trẻ mong đợi nhất.

“Ông xã, anh ước gì vậy?” Tống Vy liếc mắt nhìn chiếc bánh được đưa đến gần, nhìn dì Vương đang cắt bánh cho hai con, hỏi Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn cũng nhìn về phía đó bằng ánh mắt cưng chiều: “Bí mật.”

Tống Vy bĩu môi: “Thôi đi, không nói thì thôi.”

Đường Hạo Tuấn hơi nhếch môi lên: “Sau này em sẽ biết.”

“Được, vậy thì em sẽ đợi.” Tống Vy bật cười.

Đường Hạo Tuấn cầm lấy bánh ngọt dì Vương đưa đến rồi đặt trước mặt cô: “Ngày mai em sẽ ra nước ngoài đúng không?”

“Ừ, chiều sẽ bay, cho nên phải nhờ anh chăm sóc hai đứa trẻ.” Ánh sáng trong mắt Tống Vy chợt tối lại, trong mắt hiện lên sự bịn rịn.

Cô thực sự không muốn xa hai đứa con của mình.

Nhưng vì ước mơ và sự nghiệp của mình, cô không thể không đi.

“Yên tâm, cuối tuần anh sẽ đưa chúng ra nước ngoài gặp em.” Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay cô.

Tống Vy lại cười: “Không cần đâu, cuối tuần nào cũng đến thì mệt chết à? Mỗi tháng đến một lần là được. Vậy là cũng được ba lần gặp mặt rồi, nhưng mà...”

“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.

Sắc mặt Tống Vy hơi trầm xuống: “Em mong anh có thể nói với bác sĩ Mạnh, bảo anh ấy mau chóng trang trí nhà cho xong, để cô Lâm dọn đi, em không ở đây mà lại để hai đứa trẻ ở chung với cô Lâm thì không yên tâm.”

“Được.” Đường Hạo Tuấn gật đầu đồng ý.

Tống Vy nghiêng người hôn lên mặt anh: “Cám ơn ông xã.”