Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 841




Nhưng ngay sau đó cô ta đã điều chỉnh lại nét mặt, cười trên nỗi đau của người khác: “Đường Hạo Minh, anh cũng đừng vui mừng quá sớm. Tuy lần này tôi vẫn chưa có được Đường Hạo Tuấn, nhưng anh cũng chẳng tốt lành hơn gì, chưa nói tới việc giành được Tống Vy, bây giờ Hạo Tuấn đã điều tra ra chân tướng vụ ba anh đụng chết bác trai và bác gái rồi.”



Đúng vậy, video đó do cô ta và Đường Hạo Minh cùng nhau bày kế và gửi cho Hạo Tuấn, vì muốn hoàn toàn ly gián anh ta và Tống Vy.

Đường Hạo Minh muốn có được Tống Vy, còn cô ta muốn có được Hạo Tuấn và vị trí bà chủ nhà họ Đường. Cho nên Lâm Giai Nhi bắt tay hợp tác với Đường Hạo Minh.

Nhưng không ngờ diễn biến sự việc lại không theo chiều hướng mà cô ta và Đường Hạo Minh sắp đặt, khiến kế hoạch hoàn toàn thất bại.

Nhưng cũng may, Hạo Tuấn không tra ra đây là chuyện do cô ta và Đường Hạo Minh làm.

“Không thể nào!” Đường Hạo Minh siết chặt nắm tay, trên gương mặt lúc nào cũng là vẻ yêu tà nay lại trở nên nghiêm túc vô cùng: “Đường Hạo Tuấn không thể tra ra ba tôi được.”

Ba đã huỷ tất cả bằng chứng rồi, làm sao Đường Hạo Tuấn có thể điều tra ra được chứ?

Lâm Giai Nhi trợn mắt khinh thường: “Sao lại không thể? Anh coi thường Hạo Tuấn quá rồi. Theo tôi thấy, e rằng Hạo Tuấn cũng đoán ra di chúc của ông nội Đường là gì, đợi khi anh ấy tìm thấy di chúc, cả nhà mấy người sẽ xong đời.”

Đường Hạo Minh nghe thấy câu này, trong mắt hiện lên sát ý vô tận, khóe miệng nhếch lên đầy ác ý: “Ồ? Chúng tôi xong đời, vậy còn cô thì sao? Cô nghĩ cô sẽ bình yên vô sự đấy à? Tại sao chú hai và thím hai tôi không lái xe mà phải đi bộ trên con đường đó. Có cần tôi nói ra không, hả Lâm Giai Nhi?”

Trong đầu cô ta ‘bùm’ một tiếng, sắc mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Bàn tay đang cầm điện thoại của cô ta cũng run lên, giọng nói cực kỳ hoảng loạn: “Tôi… tôi không hiểu anh đang nói gì cả.”

“Ha ha, cô đừng giả bộ nữa. Cô cũng không thoát khỏi liên quan về cái chết của chú hai và thím hai tôi cùng với ba mẹ cô đâu. Đường Hạo Minh tôi tự biết mình cũng không phải người tốt gì cho cam. Nhưng xét về độc ác, tôi tự nhận mình còn kém xa cô. Mười tám năm trước, cô mới tám chín tuổi phải không? Mười năm trước, cô cũng mới mười lăm tuổi thôi nhỉ? Chà chà chà…”

Hai chân Lâm Giai Nhi mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, một lúc lâu sau cô ta mới run rẩy khoé môi, lên tiếng: “Anh… anh còn biết gì nữa?”

“Tôi biết tất cả những chuyện cô làm. Tuy từ nhỏ cô có tâm tư kín đáo và độc ác, nhưng dù sao con nít vẫn là con nít, làm chuyện gì cũng sẽ để lại dấu vết. Tất cả những chuyện cô làm, tùy tiện điều tra là có thể tra ra ngay. Từ trước đến nay, chỉ có tên ngốc như Đường Hạo Tuấn mới chưa từng nhìn ra bộ mặt thật của cô thôi.”

Đường Hạo Minh nói tới đây, lười biếng chống cằm: “Cũng phải. Từ nhỏ Đường Hạo Tuấn đã nhận được sự giáo dục ưu tú, không biết gì về nhân tình thế thái, cộng thêm lại bị ông nội và chú hai thím hai che chở quá mức, cũng không tiếp xúc với sự đen tối của lòng người. Cho nên cậu ta không biết bộ mặt thật của cô cũng là chuyện bình thường.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?” Lâm Giai Nhi thét lên chói tai, trong lòng vô cùng sợ sệt.