“Nói sau đi.” Tống Vy hít vào một hơi: “Tớ về văn phòng trước đã, cậu cho mấy người đến dọn hết hoa trong phòng làm việc của tớ nhé, để một phần trang trí trong công ty, còn lại thì bảo người mang xuống tầng dưới phân phát cho người qua đường, không thể lãng phí được.”
“Được.” Giang Hạ gật đầu, sau đó đi sắp xếp người làm.
Chẳng mấy chốc mà văn phòng Tống Vy đã trống không, trong góc chỉ còn lại vài bó hoa hồng.
Tống Vy cũng không để mắt tới, cô đi thẳng vào trong văn phòng.
Trên bàn làm việc có một lá thư, cô nhướng mày rồi cầm lên xem. Bên trong là một bài thơ tình sến súa, nhìn qua đã biết không phải là kiệt tác của Đường Hạo Tuấn.
Cũng không rõ là anh nhờ ai viết mà lại buồn nôn như vậy, làm cô nổi cả da gà.
Chính anh có khi cũng chưa tận mắt nhìn thấy, nếu không thì sao bài thơ tình này lại có thể lọt vào tay cô được.
Cô lắc đầu buồn cười, cất bài thơ tình vào ngăn kéo rồi bắt đầu làm việc.
Trong những ngày tiếp theo, Đường Hạo Tuấn không ngừng nghĩ cách lấy lòng Tống Vy, cầu xin sự tha thứ của cô, thái độ chân thành khiến người khác nhìn thôi đã thấy mềm lòng.
Giang Hạ cũng bị Đường Hạo Tuấn làm cho cảm động, thậm chí còn thuyết phục Tống Vy tha thứ cho anh.
Mặc dù Tống Vy vẫn không buông xuôi nhưng thái độ đã mềm mỏng hơn rất nhiều, ít nhất khi Đường Hạo Tuấn muốn ở lại qua đêm thì cô cũng không đuổi anh đi, nhưng vẫn không ở chung phòng với anh.
Mặc dù Đường Hạo Tuấn thất vọng nhưng cũng không ép buộc cô, được ở trong nhà đã là có tiến bộ rồi.
“Mẹ, ngày mai là sinh nhật của ba.” Tối hôm đó, Tống Vy đang liên hệ với một người mẫu thích hợp trong phòng làm việc, dự định sẽ mời đối phương tham gia cuộc thi quốc tế với mình.
Vì cuộc thi quốc tế lần này đã sửa đổi một quy định thi đấu, đó là mỗi nhà thiết kế phải mang người mẫu của mình đến để mặc trang phục đã thiết kế, cuộc thi sẽ không cung cấp người mẫu.
Cho nên Tống Vy vẫn đang liên lạc khắp nơi, nhưng không tìm được người hợp ý mình.
“Ồ? Làm sao con biết?” Tống Vy nhướng mày, ngạc nhiên nhìn con gái vừa chạy tới.
Cô nhớ là mình chưa bao giờ nói với hai đứa chuyện ngày mai là sinh nhật của Đường Hạo Tuấn.
“Là ba nói với con.” Tống Dĩnh Nhi ôm chân Tống Vy nói.
Mấy ngày nay, ngoài việc lấy lòng Tống Vy, Đường Hạo Tuấn còn lấy lòng cả hai đứa trẻ.
Hiện tại Tống Hải Dương vẫn chưa sửa lại cách xưng hô trước đây, còn Tống Dĩnh Nhi thì đã sửa ngay từ ngày đầu tiên rồi.
Mặc dù Tống Vy cảm thấy không nói nên lời trước sự thay đổi nhanh chóng của cô con gái nhỏ, nhưng cô cũng hiểu rằng Giang Hạ nói không sai, Đường Hạo Tuấn đang chấp nhận hai đứa trẻ một lần nữa.
Điều này khiến cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Ba nói cho con biết à?” Khóe miệng Tống Vy kéo lên một cái.
Đường Hạo Tuấn có ý gì thế? Làm gì có ai đi tự mình nói cho người khác biết sinh nhật của mình chứ?
Anh muốn ám chỉ để người khác tặng quà cho anh sao?
“Vâng.” Tống Dĩnh Nhi gật đầu.
Tống Vy đỡ trán dở khóc dở cười: ”Vậy thì con muốn tặng quà gì cho ba?”
Tống Dĩnh Nhi ngậm ngón tay: “Con cũng không biết, con không có tiền.”
“Phì.” Tống Vy cười: “Vậy tại sao con không nhảy một bài cho ba xem?”
“Được đó.” Mắt Tống Dĩnh Nhi sáng lên, cô bé lập tức gật đầu đồng ý.
Sau đó lại chớp mắt nhìn Tống Vy: “Mẹ muốn tặng gì cho ba ạ?”
“Mẹ cũng không biết.” Tống Vy nhìn cô nhóc: “Hay là Dĩnh Nhi nghĩ hộ mẹ đi?”