Đó là dấu hiệu khôi phục trí nhớ, hình ảnh cô nhìn thấy chính là một đoạn ngắn ký ức của cô.
Không ngờ cô từng bị mất trí nhớ, hơn nữa cô còn không biết cô đã từng mất trí nhớ.
Nói một cách khác, sợ là trí nhớ của cô không mất đi ngoài ý muốn mà do có người thôi miên, xóa đi trí nhớ của cô.
Cũng không biết là bị mất lúc nào, nguyên nhân bị mất là gì.
Nghĩ tới những điều này, khóe miệng Kiều Phàm nhếch lên, rất có hứng thú với chuyện này.
Tống Vy thấy Kiều Phàm nở nụ cười, trái tim cô chợt run lên, không hiểu sao lại nhớ lại khung cảnh mình nhìn thấy trong camera giám sát lần đó.
Khi ấy, lúc anh ta cầm dao đâm vào Đường Hạo Tuấn, trên mặt cũng nở nụ cười giống như bây giờ, nhưng điểm khác biệt chính là lần đó anh ta cười đáng sợ hơn nhiều.
Còn bây giờ, nụ cười của anh ta dịu dàng hơn đôi chút.
“Kiều Phàm, anh nói xem tôi bị thế này rốt cuộc là bị sao vậy?” Tống Vy lắc lắc đầu trả lời: “Trong khoảng thời gian này tôi thường bị đau đầu, sau đó trong đầu sẽ hiện ra những hình ảnh này, nhưng rất nhanh sẽ biến mất, đầu cũng hết đau luôn.”
Bây giờ đầu của cô cũng đã hết đau.
Kiều Phàm hạ tầm mắt nhìn xuống, tươi cười trả lời: “Tôi cũng không biết rõ cho lắm, hay là em làm kiểm tra đi, xem xem có phải trong đầu có dị vật gì không.”
Tống Vy nghĩ thấy cũng phải, gật đầu, tán thành: “Vài ngày nữa đi, bây giờ không có thời gian.”
“Được, đến lúc đó thì liên lạc với tôi.” Kiều Phàm trả lời.
Tống Vy cười ngây ngô ừ một tiếng, sau đó nhấc chân rời đi.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tống Vy cũng không quay về công ty, cũng không trở về biệt thự mà quay về căn chung cư của mình.
Căn hộ đã rất lâu không có người ở, từ sau khi mẹ cô qua đời, cô cũng không trở về đây nữa, trong phòng đã phủ một lớp bụi mỏng.
Lúc Tống Vy đi vào, còn có thể ngửi thấy mùi bụi bặm.
Tống Vy nhìn căn hộ này, trong mắt hiện lên nhiều hoài niệm.
Cô vẫn luôn cho rằng có thể cả đời này mình cũng sẽ không bao giờ trở lại đây.
Nhưng bây giờ xem ra chẳng bao lâu nữa cô sẽ chuyển về.
“Ôi…” Tống Vy vuốt túi xách, khuôn mặt đầy cay đắng.
Sau đó cô lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho bên quản lý, bảo bọn họ cử nhân viên vệ sinh tới quét dọn sơ qua căn hộ, đến lúc nào cô dẫn theo hai đứa trẻ về thì không cần quét dọn lại nữa.
Làm xong những việc này, Tống Vy rời đi luôn, đi xuống cửa hàng photocopy ở lầu dưới, in một bản thỏa thuận ly hôn.
Lúc cô và Đường Hạo Tuấn kết hôn đã chủ động ký một bản công chứng tài sản, chỉ sợ người khác nói cô vì tiền của Đường Hạo Tuấn nên mới cưới anh, cũng ảnh hưởng không tốt đến hai đứa trẻ, cho nên bây giờ thỏa thuận ly hôn cũng tương đối đơn giản, không liên quan đến bất kỳ tài sản nào cả.
Chỉ cần Đường Hạo Tuấn ký tên, sau đó đi đến ủy ban lấy chứng nhận ly hôn là xong.
Cầm bản thỏa thuận ly hôn, Tống Vy để chung với giấy giám định trong một túi tài liệu, lái xe về biệt thự, chuẩn bị cất những thứ này lại rồi lại đi đến công ty.