Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 788






Cơ thể cô lung lay, trước mắt biến thành màu đen, người ngã về phía trước.

Lúc sắp ngã xuống đất, một bóng dáng mặc áo khoác trắng bước nhanh tới, giữ chặt cổ tay cô, kéo cô vào trong ngực.



“Vy Vy, em sao vậy?”

Giọng nói quen thuộc từ đỉnh đầu truyền đến.

Tống Vy ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Kiều Phàm, kinh ngạc nói: “Kiều Phàm?”

Không phải là cô nhìn lầm đó chứ?

“Là tôi.” Ánh mắt Kiều Phàm nhìn cô đầy dịu dàng: “Vy Vy, sao em lại ở bệnh viện này? Em bị bệnh sao? Sao không đến bệnh viện của Mạnh Ngọc?”

Theo lý thuyết, cô là vợ của Đường Hạo Tuấn, Mạnh Ngọc lại là người bạn duy nhất của Đường Hạo Tuấn.

Nếu cô muốn khám bệnh, đáng lẽ nên đến chỗ Mạnh Ngọc chứ không phải chỗ này.

Tống Vy cắn môi lắc đầu: “Tôi không muốn đến chỗ đó, tôi cũng không có bệnh, tôi tới đây chỉ là để…”

Tống Vy cúi đầu nhìn tờ giấy giám định trong tay, không nói câu nói kế tiếp.

Mắt Kiều Phàm lóe lên: “Tôi có thể xem không?”

Anh ta muốn biết, rốt cuộc là thứ gì mà lại có thể khiến cô buồn như thế.

Tống Vy ừ một tiếng, đưa tờ giấy giám định cho anh ta

Sau khi anh ta cầm lấy, cúi đầu xem, trong mắt lóe lên ý kinh ngạc: “Giám định ADN? Với tổng giám đốc Đường?”

“Ừ.” Tống Vy gật đầu: “Tôi vẫn luôn cho rằng, Hải Dương và Dĩnh Nhi là con của Đường Hạo Tuấn, nhưng mà…”

“Bọn họ cũng không phải ba con ruột.” Kiều Phàm tiếp lời cô: “Thật ra, tôi không nói cho em biết, rất lâu về trước, Hải Dương đã bảo tôi làm giám định cho cậu bé và tổng giám đốc Đường một lần rồi, kết quả cũng giống như vậy.”

Lần trước là do anh ta cố ý đổi tóc của Đường Hạo Tuấn nên kết quả giám định huyết thống cho thấy Hải Dương và Đường Hạo Tuấn không phải ba con ruột thịt.

Nhưng lúc này, anh ta không hề nhúng tay mà kết quả giám định của Vy Vy vẫn là không phải.

Xem ra, còn có người khác hy vọng Vy Vy và Đường Hạo Tuấn không biết Hải Dương và Dĩnh Nhi chính là con ruột của bọn họ.

Cũng không biết người này là ai, là Lâm Giai Nhi hay là Đường Hạo Minh?

“Kiều Phàm, anh sao vậy?” Thấy mắt kính Kiều Phàm phản quang, đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó, Tống Vy nghi ngờ hỏi.

Kiều Phàm đẩy mắt kính cười cười: “Không có gì.”

Anh ta trả lại kết quả giám định: “Thật ra hai đứa trẻ có phải con của tổng giám đốc Đường hay không thì có sao đâu chứ, không phải tổng giám đốc Đường rất thương yêu chúng hay sao?”

Khóe miệng Tống Vy nhếch lên nở nụ cười tự giễu: “Nếu là trước kia, quả thật anh ấy rất yêu thương Hải Dương và Dĩnh Nhi, nhưng bây giờ…”

“Bây giờ thế nào?” Kiều Phàm hỏi, mắt nhìn vào mặt Tống Vy, lúc này anh ta mới phát hiện sắc mặt cô rất tiều tụy, không khỏi nhíu mày: “Vy Vy, gần đây em không nghỉ ngơi tốt à, sao lại gầy thế này?”

Tống Vy lắc đầu: “Không sao đâu, không nói những chuyện này nữa. Đúng rồi Kiều Phàm, sao anh lại ở đây, về nước khi nào thế?”

Kiều Phàm cười nói: “Về nước hai ngày trước, vẫn bị trái múi giờ, tới hôm nay mới tới bệnh viện này báo danh.”

“Báo danh?” Tống Vy kinh ngạc: “Vậy là sau này anh làm bác sĩ ở bệnh viện này?”

“Đúng vậy, là do giáo viên hướng dẫn sắp xếp cho tôi.” Kiều Phàm gật đầu.

“Vậy bên bác sĩ Mạnh…”