Trần Nhã Nhã gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy mình có quen biết, nếu như tôi đoán không sai thì chắc hẳn là một người nào đó trong giới nhà giàu, chỉ có người trong giới nhà giàu mới có thể lập tức hứa hẹn nhiều tiền như vậy.”
“Người trong giới nhà giàu sao.” Tống Vy ngẩng đầu đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mình, sau đó lại thôi không nhìn nữa: “Trước đây cô có từng qua lại với thiên kim tiểu thư nào không?”
Chỉ cần nói tên những người này ra rồi thẩm tra từng người một.
Cô tin rằng nhất định có thể tìm ra được người đó.
Thật ra, trong lòng Tống Vy đã có một kẻ tình nghi.
Đó chính là Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi đã hoàn toàn phơi bày bản tính rồi, giờ đây cô ta đã không còn là cô gái dịu dàng cô nhìn thấy trong bệnh viện nữa, mà là một người đẹp rắn rết đích thực.
Cho nên Lâm Giai Nhi muốn giết cô không phải là không thể, chuyện xảy ra trên cầu thang vào đêm đó chính là bằng chứng.
Trần Nhã Nhã làm theo lời Tống Vy nói, kể tên những chị em mà mình quen trước đây ra, cho dù là thân hay không thân đều kể ra hết không bỏ qua một ai.
Bởi vì quá nhiều cái tên nên Tống Vy còn thu âm lại. Nếu không ghi âm, cô sợ mình sẽ không nhớ được hết mất.
Đường Hạo Tuấn ở bên cạnh cũng ghi nhớ những cái tên này, quyết định trở về bảo Trình Hiệp đi tra.
Rất nhanh, Trần Nhã Nhã đã nói xong.
Tống Vy lại nhíu mày.
Không có tên của Lâm Giai Nhi.
Trong những người này, Trần Nhã Nhã không nhắc tới tên Lâm Giai Nhi.
Tình huống như thế này thì chỉ có hai khả năng.
Hoặc Trần Nhã Nhã không biết Lâm Giai Nhi, hoặc vốn dĩ không phải do Lâm Giai Nhi làm.
Những trực giác của cô mách bảo cho cô biết, khả năng hung thủ là Lâm Giai Nhi là rất lớn.
Suy nghĩ một lúc, Tống Vy có phần không cam lòng, mở miệng: “Nói xong hết rồi sao? Cô chắc chắn không bỏ sót ai chứ?”
Trần Nhã Nhã gật đầu: “Tôi chắc chắn.”
Thiên kim tiểu thư trong giới này cũng chỉ có ngần ấy, cô ta không thể bỏ sót ai được.
Tống Vy hơi thất vọng.
Nếu không phải do Đường Hạo Tuấn vẫn đang ở đây thì chắc chắn cô sẽ hỏi Trần Nhã Nhã có biết Lâm Giai Nhi hay không.
Xem ra chỉ có thể chờ lần sau vậy.
Vừa khéo lúc này đã đến giờ, mấy người Tống Vy không thể không rời khỏi đây.
Sau khi đi ra khỏi trại giam, bà Trần trịnh trọng cúi đầu nói với Tống Vy và Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc Đường, mợ Đường, con gái của tôi xin nhờ cả vào hai người. Hai người nhất định phải tìm ra hung thủ.”
Tống Vy đỡ bà ta đứng thẳng lên, đang định nói chuyện.
Đường Hạo Tuấn đã lạnh giọng mở miệng: “Con gái của bà rơi vào bước đường ngày hôm nay cũng là do cô ta gieo gió gặt bão.”
Bà Trần sửng sốt.
Tống Vy có thể hiểu ý của Đường Hạo Tuấn, đôi mắt màu nâu chớp chớp, không nói đỡ cho bà Trần.
Bà Trần bình tĩnh lại, nước mắt lại rơi.
Đường Hạo Tuấn đút hai tay trong túi quần: “Con gái bà quả thực không phải hung thủ, nhưng bà đã từng nghĩ tới chưa, cô ta gánh tội thay cho người khác, để hung thủ tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật, hung thủ kia sẽ còn tiếp tục giết người. Mấy người không nợ nần gì với họ, nhưng cái chết của những người khác thì sao?”
Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn, ánh mắt trở nên dịu dàng.