Vừa rồi khi hai người khắc khẩu, bà ấy đứng nhìn cách đó không xa.
Bà ấy thấy cậu chủ không nói linh tinh, nhưng đồng thời, mợ chủ cũng không nói dối.
Mẹ của mợ chủ, thật sự không có chiếc xe nào màu đỏ.
Thế nên sự thật chuyện này ra sao, còn phải kiểm chứng, bà ấy cũng không tiện đứng về phía ai.
Tống Vy hiểu băn khoăn của dì Vương, cũng không làm khó bà ấy, để bà ấy đi.
Sau khi dì Vương đi, Tống Vy cuộn tròn người trên sô pha, im lặng đắm chìm trong thế giới của mình.
Lúc thì cô nghĩ tới lời Đường Hạo Tuấn nói mẹ cô đâm vào ba mẹ anh.
Lúc lại nghĩ Đường Hạo Tuấn nói hối hận vì yêu cô, hối hận vì kết hôn với cô.
Hai suy nghĩ này tra tấn cô đến phát điên, cũng không biết nên làm thế nào.
Đêm nay Tống Vy lại mất ngủ, vì cứ nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên những điều đó, không thể nào ngủ nổi.
Ngày hôm sau, cô đưa hai đứa trẻ tới trường rồi đến công ty.
Giang Hạ vui vẻ mở cửa văn phòng cô ra, trong tay cầm một cuốn tạp chí nhìn cực kỳ cao cấp: “Vy Vy, tạp chí Thế Kỷ ra rồi này, mau xem đi.”
Tống Vy cười gượng, đáp lại cô ấy một tiếng, một giây sau, mí mắt cô run lên, cả người ngã xuống bàn làm việc, bất tỉnh nhân sự.
“Vy Vy?” Giang Hạ hoảng sợ, hất văng tạp chí trong tay, vội vàng tới xem tình hình của Tống Vy.
Thấy Tống Vy hôn mê, cô ấy vội vàng hét lên: “Người đâu, mau gọi xe cấp cứu.”
Tống Vy nhanh chóng được đưa lên xe cấp cứu.
Giang Hạ cùng lên với tư cách người giám hộ.
Trùng hợp là, xe cứu thương mà Giang Hạ gọi chính là của bệnh viện hôm qua Tống Vy làm xét nghiệm ADN.
Tống Vy được đẩy vào phòng cấp cứu, Giang Hạ đứng ở bên ngoài, lo lắng đi qua đi lại.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng phòng cấp cứu cũng mở.
Một bác sĩ đi từ bên trong ra, Giang Hạ vội vàng ngăn anh ta lại: “Bác sĩ, bạn tôi sao rồi?”
“Cô ấy không sao, chỉ là gần đây không nghỉ ngơi đủ, tinh thần quá áp lực, ăn uống thiếu chất nên mất sức ngất đi, may mà đứa bé trong bụng không sao, nhưng sau này phải chú ý một chút.” Bác sĩ tháo khẩu trang xuống nói.
Giang Hạ sững sờ, há hốc miệng, một lúc lâu sau mới tìm lại tiếng nói: “Anh vừa nói, anh nói đứa bé trong bụng bạn tôi? Bạn tôi… có thai sao?”
“Đúng vậy, vừa tròn một tháng rưỡi.” Bác sĩ gật đầu, sau đó mặc kệ Giang Hạ vẫn ngây ra, xoay người rời đi.
Giang Hạ chớp chớp mắt, nhìn về phía phòng cấp cứu, rồi lại nhìn phía bác sĩ rời đi, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật Tống Vy mang thai.
Giang Hạ cố gắng cười gượng một tiếng: “Sao lại mang thai vào lúc này chứ?”
Đáng lý ra, Vy Vy mang thai, cô ấy nên vui mới phải.
Nhưng Tống Vy mang thai không đúng thời điểm, sao lại mang thai đúng lúc thái độ của tổng giám đốc Đường thay đổi, ngộ nhỡ cuối cùng hai người không ở bên nhau, đứa bé phải làm sao đây?
Đau đầu quá!
Giang Hạ vỗ trán, sau đó thấy Tống Vy được đẩy ra.
Giang Hạ đi theo tới phòng bệnh, chăm sóc Tống Vy.
Đợi tới khi Tống Vy tỉnh lại thì đã là hai giờ chiều.
Tống Vy chống người ngồi dậy: “Giang Hạ.”
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, tự nhiên lại ngất làm tớ sợ muốn chết.” Giang Hạ đứng lên, để cho cô một cái gối đỡ sau người: “Có chỗ nào không thoải mái không?”