“Vâng.” Dì Vương gật đầu.
Tống Vy mím môi, cô như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Tống Dĩnh Nhi không hiểu vali hành lý này đại diện cho điều gì, nhưng Tống Hải Dương lại rất rõ ràng.
Cậu siết chặt nắm đấm: “Bà Vương, chú Đường muốn dọn ra ngoài sao?”
Dì Vương bị xưng hô của cậu làm giật mình, sau đó liền ừ một tiếng: “Cậu chủ nói gần đây tập đoàn Đường Thị hơi bận, đi về không tiện nên tạm thời chuyển đến khu chung cư gần tập đoàn Đường Thị.”
“Ha, tôi thấy không phải anh ta bận, mà là không muốn sống dưới một mái nhà với mẹ con chúng tôi thì đúng hơn.” Tống Vy cắn môi nói, hốc mắt cô ửng đỏ.
Dì Vương há miệng muốn nói gì, nhưng lại dừng lại.
Chuyện hai ngày nay bà đều nhìn thấy hết, mặc dù bà không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bà hiểu rõ, cậu chủ đang trốn tránh mợ chủ.
“Mẹ...” Tống Dĩnh Nhi lo lắng nhìn Tống Vy.
Tống Vy ngửa đầu hít sâu, cô miễn cưỡng nhếch môi: “Mẹ không sao, các con lên lầu trước đi, mẹ gọi điện cho ba.”
“Dạ.” Tống Hải Dương biết mẹ muốn nói chuyện riêng với chú Đường nên không từ chối, cậu kéo Tống Dĩnh Nhi lên lầu.
Đến cả dì Vương cũng rất biết ý rời đi.
Nhưng lúc đi, bà cũng xách hành lý của Đường Hạo Tuấn đi cùng.
Tống Vy gọi điện cho Đường Hạo Tuấn. Lúc gọi điện, tay cô run rẩy, không biết là bị chọc tức hay làm sao.
Nhưng không cần nghĩ cũng biết, tâm trạng cô giờ khắc này, nhất định rất khó chịu.
Điện thoại có kết nối, nhưng Đường Hạo Tuấn không nhận.
Tống Vy không biết anh cố ý không nhận hay là không nhìn thấy.
Nếu là bình thường, có thể cô sẽ đợi một lát rồi gọi lại, nhưng lần này, cô không muốn đợi.
Nếu anh không nhận, cô sẽ gọi mãi, gọi đến khi anh nhận mới thôi.
Gọi liên tiếp sáu, bảy cuộc, cuối cùng Đường Hạo Tuấn cũng nghe máy.
Nhưng Tống Vy vui không nổi.
Cô gọi nhiều cuộc như thế anh mới nghe máy, hiển nhiên những cuộc gọi trước không phải anh không thấy, mà là cố ý không bắt máy.
“Chuyện gì?” Đường Hạo Tuấn hỏi trong điện thoại, giọng nói lạnh lùng.
Tống Vy run rẩy: “Đường Hạo Tuấn, ban đầu anh đối xử lạnh lùng với tôi, sau đó dọn ra khỏi nhà, bây giờ còn muốn dọn ra khỏi biệt thự, thậm chí đến điện thoại của tôi anh cũng không muốn nhận. Rốt cuộc anh muốn thế nào? Nếu tôi làm sai chuyện gì thì anh cứ nói ra, tại sao lại phải đối xử với tôi như vậy!”
Giờ khắc này cô thật sự rất tức giận, không cố kỵ gì mà trút hết những oan ức trong lòng mình ra.
Đường Hạo Tuấn nghe cô khóc nức nở, anh hơi đau lòng, trong mắt cũng có vẻ không nỡ.
Nhưng nghĩ đến cái chết của bố mẹ, anh lại mạnh mẽ ép tình cảm này xuống, lạnh lùng nói: “Em gọi điện cho tôi chính là để nói những lời này sao?”
Tống Vy bị lời của anh chọc tức đến bật cười, lúc cười, nước mắt càng tuôn trào: “Đường Hạo Tuấn, anh vẫn không hiểu sao? Cái tôi muốn là anh thẳng thắn, thẳng thắn! Tôi không biết rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì lại khiến anh đối xử với tôi như vậy. Nếu anh cảm thấy anh không thể tha thứ cho tôi được thì anh có thể nói thẳng với tôi, ly hôn với tôi cũng được, không cần phải dùng bạo lực lạnh với tôi, anh có biết không...”
Cô nghẹn ngào nói: “Anh có biết anh đối xử với tôi như vậy khiến tôi rất đau khổ không? Tôi thà rằng anh trực tiếp đề cập ly hôn, cũng không muốn anh lạnh lùng với tôi.”
“Tôi sẽ không ly hôn.” Nghe tới hai chữ ly hôn, đồng tử Đường Hạo Tuấn hơi co rụt lại, âm thanh khàn khàn nhả ra hai chữ.
Nhưng mà lời này không an ủi được Tống Vy, Tống Vy hít một hơi thật sâu: “Không ly hôn, vậy anh muốn tiếp tục thế này mãi hay sao?”
Đường Hạo Tuấn cụp mắt, không trả lời cô.