Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 746




“Ba, cô Lâm hoảng sợ kìa, rõ ràng là cô ấy chột dạ.” Tống Hải Dương chỉ vào Lâm Giai Nhi, hưng phấn nói.

Lúc này Lâm Giai Nhi mới giật mình, cô ta đã phản ứng quá lộ liễu khi nghe được có camera giám sát và để lộ sơ hở.

Lâm Giai Nhi nhất thời không dám nhìn mặt Đường Hạo Tuấn, luống cuống nói: “Hạo Tuấn, tôi…”

“Thực ra trong biệt thự không hề có camera, vừa nãy tôi tùy tiện nói chỉ để xem phản ứng của cậu thôi. Giai Nhi, cậu quả thực làm tôi thất vọng.”

Nói xong, Đường Hạo Tuấn lướt qua cô ta, đi về phía cầu thang.

Khi đi ngang qua Tống Vy, cô đã gọi anh lại: “Hạo Tuấn, anh có đọc được tin nhắn lúc sáng em gửi cho anh không? Chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?”

“Không có gì để nói hết.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng buông ra một câu, tiếp tục nhấc chân đi lên lầu.

Tống Vy rũ mí mắt ảm đạm, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

Lúc này Lâm Giai Nhi đột nhiên quay người lại, hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái: “Tống Vy, đừng vội tự mãn. Cho dù lần này bị vạch trần thì tôi cũng sẽ không thua đâu.”

Nói xong, cô ta cũng đi lên lầu.

Trong phòng khách chỉ còn lại Tống Vy và hai đứa trẻ.

Tống Hải Dương kéo tay Tống Dĩnh Nhi, ngẩng đầu nhìn cô: “Mẹ, thái độ của ba đối với bọn con vẫn thế, bọn con phải làm gì đây?”

Tống Vy đè nén lại sự mệt mỏi trong lòng, vươn tay chạm vào mặt của hai đứa: “Không sao đâu, đừng lo lắng, mẹ sẽ xử lý.”

“Nhưng mà…”

Tống Hải Dương muốn nói thêm điều gì đó.



Tống Vy xoa chân mày: “Được rồi, các con về phòng trước đi, để mẹ yên tĩnh một chút, nghĩ cách giảng hòa với ba đã.”

“Vâng ạ.” Tống Hải Dương gật đầu, kéo Tống Dĩnh Nhi đi lên lầu.

Bước lên cầu thang, Tống Dĩnh Nhi thì thào nói: “Anh à, nếu sau này ba vẫn đối xử như vậy với chúng ta, có phải chúng ta sẽ không có ba giống như trước đây đúng không?”

“Không đâu.” Tống Hải Dương nghiêm mặt trả lời: “Anh cũng sẽ tìm cách để ba mẹ hòa giải. Chỉ cần ba mẹ làm hòa, ba vẫn sẽ là ba của chúng ta.”

“Em cũng sẽ giúp!” Tống Dĩnh Nhi cười tươi.

“Vậy chúng ta về phòng nghĩ cách đi.” Tống Hải Dương mở cửa kéo cô bé vào.

Trong phòng sách.

Lâm Giai Nhi thấp thỏm đứng trước bàn làm việc của Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, cậu giận tôi sao?”

“Lâm Giai Nhi, đây đã là lần thứ hai cậu vu oan hãm hại Tống Vy rồi. Lần trước cậu tự ngã lại nói là Tống Vy đẩy. Lần này cũng là cậu, không chỉ nói Tống Vy mà còn lôi cả hai đứa trẻ vào. Từ khi nào cậu lại trở nên ác độc đến như vậy?” Ánh mắt Đường Hạo Tuấn nhìn cô ta như đang nhìn một người xa lạ.

Lâm Giai Nhi luống cuống một hồi, sau đó khuôn mặt trở nên tức giận: “Hạo Tuấn, cậu nói tôi ác độc? Nhưng tôi làm tất cả mọi chuyện đều là vì cậu.”

“Vì tôi?” Đường Hạo Tuấn cau mày.

Lâm Giai Nhi gật đầu: “Đúng vậy, tối hôm qua tôi hỏi cậu, tại sao lại đột nhiên lạnh nhạt với cô Tống như vậy. Cậu nói rằng cô Tống là kẻ thù của cậu cho nên tôi muốn giúp.”

“Cái cậu gọi là giúp chính là dùng ngôn từ để công kích hai đứa trẻ vô tội như vậy sao?” Đường Hạo Tuấn đập bàn một cái.

Lâm Giai Nhi run lên: “Tôi không có lựa chọn nào khác, tôi chỉ có thể làm như vậy thôi. Cậu yêu cô Tống, nhưng giữa hai người lại có một mối hận sâu sắc. Cậu nói không biết làm cách nào để tiếp tục chung sống với cô Tống, cho nên tôi mới nghĩ, để cô Tống chủ động rời đi, thế nên tôi mới nói như vậy. “