Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 739




Cửa mở, mùi nấm mốc nồng nặc xộc vào mũi, trong không khí còn pha lẫn mùi bụi bặm nhàn nhạt, làm cho Đường Hạo Tuấn không khỏi nhíu mày, phẩy phẩy tay trước mũi, đợi bụi dần lắng xuống mới bật đèn lên.

Vì đã mấy chục năm chưa được sử dụng nên lúc bật lên đèn hơi chập chờn, nhấp nháy mấy lần mới được.

Cuối cùng Đường Hạo Tuấn cũng nhìn rõ căn phòng này.

Tất cả mọi thứ trong phòng đều giống với mười mấy năm trước, không thay đổi chút nào, chỉ là màu sắc cũ kỹ hơn, khắp nơi đều phủ đầy bụi và mạng nhện, làm cho người ta có cảm giác hoang tàn.

Đường Hạo Tuấn mím đôi môi mỏng đi vào, sau đó đứng bên trong, quan sát quanh căn phòng.

Căn phòng vẫn là căn phòng đó, nhưng đã cảnh còn người mất.

“Hạo Tuấn.”

Giữa lúc Đường Hạo Tuấn nhớ lại trước đây, khi ba mẹ vẫn còn, tiếng gọi của Đường Mãnh kéo suy nghĩ của anh lại.

Đường Hạo Tuấn không vui quay người lại: “Có chuyện gì không?”

“Không có việc gì, bác chỉ muốn qua xem cháu chút thôi.” Đường Mãnh đi đến bên cạnh anh: “Hạo Tuấn à, sao đột nhiên cháu lại muốn vào đây vậy?”

Lúc Đường Mãnh hỏi câu này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đường Hạo Tuấn, giống như muốn nhìn thấu điều gì.

Đường Hạo Tuấn bình tĩnh đối mặt với ông ta: “Bác cả nên biết, mười mấy năm qua tôi chưa bao giờ từ bỏ ý định bắt hung thủ gây ra vụ tai nạn xe của ba mẹ tôi năm đó. Bây giờ hung thủ đã lộ diện, tôi có thể đối mặt với tất cả mọi chuyện trong quá khứ.”

“Cái gì? Hung thủ lộ diện ư?” Nghe lời anh vừa nói, sắc mặt Đường Mãnh thay đổi, giọng cũng cao lên.



Đường Hạo Tuấn híp mắt nhìn ông ta: “Sao bác lại có phản ứng lớn vậy?”

“À…” Đường Mãnh hơi nghẹn lại, sau đó ngượng ngập cười nói: “Đương nhiên là vì… bác vui mừng rồi. Dù sao ba của cháu cũng là em trai duy nhất của bác mà. Năm đó nó ra đi đột ngột quá, người anh trai như bác cũng rất buồn. Bây giờ, biết rằng hung thủ sắp lộ diện, cho nên thật sự rất vui.”

Ông ta nói rất chân thành, nhưng bàn tay ở sau lưng lại khẽ run lên.

Đường Hạo Tuấn cũng không thấy sự bất thường của ông ta, thu ánh mắt lại: “Thật vậy à? Bác cả vui là được rồi.”

Đường Mãnh húng hắng vài tiếng, cố làm cho lòng mình bình tĩnh lại, nói: “Hạo Tuấn, rốt cuộc hung thủ là ai vậy?”

Đường Hạo Tuấn cụp mắt: “Chết rồi.”

“Hung thủ chết rồi?” Đường Mãnh trừng to mắt.

Đường Hạo Tuấn ‘ừ’ một tiếng.

Đường Mãnh thấy anh không giống như đang nói dối, cúi đầu thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng lại ra vẻ tiếc nuối nói: “Vậy thì thật đáng tiếc! Thế Hạo Tuấn này, cháu vẫn muốn điều tra vụ tai nạn của cha mẹ cháu nữa à?”

“Không.” Đường Hạo Tuấn mím môi.

Lưu Mộng đã chết, đương nhiên anh không cần điều tra thêm nữa.

Anh nên suy xét về mối quan hệ của mình và Tống Vy.

Có mối thù giết cha giết mẹ chắn ngang giữa anh và cô, quan hệ của bọn họ đã định trước là không thể quay lại như thời quá khứ gắn bó khăng khít.