Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 718




Bốp bốp bốp!

Tiếng vỗ tay giòn giã đột nhiên vang lên: “Nói hay lắm!”

Mọi người cùng nhìn lại, chỉ thấy Đường Hạo Tuấn đứng ở ngoài cửa vỗ tay, không biết đã tới được bao lâu.

Nhưng từ câu nói vừa rồi, có thể biết anh đã tới được một lúc, ít nhất là đã nghe được lời nói kia của Tống Hải Dương.

“Ba.” Hai đứa bé ngoan ngoãn cất tiếng gọi anh.

Đường Hạo Tuấn cong khóe môi đi từ ngoài vào, ánh mắt nhìn Tống Hải Dương đầy sâu xa.

Thành thật mà nói, những lời vừa rồi của Tống Hải Dương quả thực khiến anh kinh ngạc.

Nhưng kinh ngạc qua đi thì chỉ còn lại sự kiêu ngạo.

Đáng lý ra, một đứa trẻ không phải con ruột của mình, nói ra lời nói có dã tâm như vậy thì đáng lẽ anh phải thấy cảnh giác và chán ghét mới đúng.

Nhưng hết lần này tới lần khác, chẳng những anh không thấy chán ghét mà còn thấy vui mừng, giống như vui mừng khi cuối cùng mình cũng đã có người thừa kế.

Đường Hạo Tuấn đi đến trước mặt Tống Hải Dương, cúi đầu đối mặt với cậu bé: “Chỉ cần con có năng lực thì tương lai tập đoàn Đường Thị sẽ giao cho con. Con làm người cầm quyền của tập đoàn Đường Thị thì cũng có sao!”

Lời vừa nói ra, những người có mặt đều hốt hoảng.



“Hạo Tuấn…” Tống Vy cau mày, muốn Đường Hạo Tuấn rút lại câu nói này.

Nhưng Đường Hạo Tuấn lại ngắt lời cô: “Anh biết em muốn nói gì, nhưng không sao cả đâu.”

Nói xong, anh lại hỏi Tống Hải Dương: “Con có năng lực kế thừa tập đoàn Đường Thị từ tay của ba không?

Tống Hải Dương nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đầy tự tin: “Có ạ!”

“Tốt, nhớ kỹ lời của con ngày hôm nay. Ba chờ tương lai con tiếp nhận tập đoàn Đường Thị từ tay ba.” Đường Hạo Tuấn bế Tống Hải Dương lên rồi nói.

Trình Hiệp hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn hai đứa bé, rồi lại nhìn Tống Vy đang nhíu mày, càng thầm coi trọng Tống Vy hơn.

Từ lâu anh ta đã biết tổng giám đốc yêu mợ chủ, yêu đến điên dại, nhưng không ngờ anh ta vẫn đánh giá thấp tình yêu này.

Tổng giám đốc yêu mợ chủ, yêu đến nỗi ngay cả tập đoàn Đường Thị cũng có thể cho con riêng kế thừa, chuyện này…

Ánh mắt Trình Hiệp dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ giống tổng giám đốc của Tống Hải Dương, trong lòng thở dài.

Vì sao Hải Dương lại không phải là con trai của tổng giám đốc chứ?

“Được rồi, đi về thôi.” Đường Hạo Tuấn bế Tống Hải Dương đi về phía Tống Vy.