Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 715




“Con nói đúng. Vẫn là Giai Nhi có lương tâm, không giống người nào đó.” Lúc nói ra ba chữ “người nào đó”, vẻ mặt bà Đường lạnh tanh, ánh mắt còn cố ý lườm Tống Vy.

Tống Vy cười cười lắc đầu đầy trào phúng, vẫn không mở miệng, mặc cho hai người bọn họ biểu diễn.

“Được rồi, Giai Nhi. Không còn sớm nữa, bác xin phép về trước. Chuyện Hạo Minh nhờ cả vào con vậy.” Bà Đường đứng lên.

Lâm Giai Nhi cũng đứng dậy theo: “Dạ, bác gái, con tiễn bác ra ngoài.”

Nói xong, hai người đi đến trước cửa.

Dì Vương bưng một đĩa hoa quả ra, liếc nhìn về hướng hai người họ đi: “Cô Lâm này cũng vô lý quá. Cô ta cho rằng cô ta là bà chủ nhà này hay sao mà còn tiễn bà cả ra về? Đúng là không hiểu phép tắc gì. Rõ ràng đây là việc của mợ chủ, thế mà cô ta lại tranh mất.”

“Được rồi dì Vương, cô ta thích tranh thì để cô ta tranh đi.” Tống Vy cầm một miếng dưa hấu lên bỏ vào miệng.

Không phải cô nhu nhược không dám giành lại chuyện này.

Mà là cô không thích bà Đường, cho nên mới để Lâm Giai Nhi đi tiễn thay cô.

“Nói thì nói như thế, nhưng mà… Thôi bỏ đi.” Vốn dĩ dì Vương còn muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, cũng không nói ra.



Tống Vy cười cười: “Không sao đâu dì Vương. Dì ngồi xuống ăn cùng tôi đi.”

Đúng lúc dì Vương không có việc gì, cũng ngồi xuống.

Tiễn bà Đường về xong, Lâm Giai Nhi quay lại: “Cô Tống, dì Vương.”

“Cô Lâm, cô có biết vừa rồi hành động đồng ý với bà Đường của cô rất không công bằng với mợ chủ không?” Dì Vương đột nhiên mở miệng, giọng điệu hơi lạnh lùng.

Nụ cười trên mặt Lâm Giai Nhi tắt ngúm: “Dì Vương, dì đang ám chỉ điều gì thế?”

“Bà cả đến tìm mợ chủ là muốn nhờ mợ chủ nói giúp với cậu chủ, tha cho cậu Đường, nhưng lần này mợ chủ bị cậu Đường bắt cóc, có bằng lòng hay không là chuyện cá nhân của mợ chủ, cô dựa vào đâu mà đồng ý thay mợ chủ?” Dì Vương nhìn cô ta đầy bất mãn.

Như vậy khác nào một người bị hại không bằng lòng tha thứ cho người làm hại họ.

Nhưng những người hóng chuyện xung quanh lại thay người bị hại tha thứ cho người làm hại họ, thật quá đỗi nực cười.

Nghe dì Vương chỉ trích Lâm Giai Nhi, Tống Vy có phần bất ngờ, đồng thời trong lòng cũng có chút ấm áp cảm động.

Mà vẻ mặt Lâm Giai Nhi cũng trở nên cứng ngắc.

Cô ta xoắn vạt áo, giọng nói yếu ớt: “Tôi nghĩ cho cô Tống nên mới làm như vậy. Bây giờ cô Tống là con dâu nhà họ Đường, nếu như khước từ bà Đường, chỉ sợ cuộc sống sau này ở nhà họ Đường sẽ không tốt, cho nên…”



“Vậy cũng không đến lượt cô quyết định thay.” Dì Vương hừ lạnh một tiếng.

Đôi mắt của Lâm Giai Nhi lập tức trở nên ướt át: “Cô Tống, cô cũng cảm thấy tôi sai rồi sao?”

“Tôi chỉ cảm thấy cô Lâm rất hoang tưởng.”

Tống Vy nhìn cô ta, giọng nói lạnh nhạt: “Cô Lâm biết rất rõ tôi đã xảy ra chuyện gì, nhưng cứ nhắm mắt coi như không thấy, sau đó lại đứng trên đỉnh cao đạo đức, chỉ trích tôi từ chối bà Đường là không đúng, còn tự tiện thay tôi đồng ý với bà Đường. Vậy cô cảm thấy hành vi của cô có đúng hay không?”

“Đúng đấy, rõ là người ngoài đứng nói chuyện không đau lưng.” Dì Vương phụ họa một câu.

Lâm Giai Nhi cắn môi, nước mắt càng dào dạt, sau đó òa khóc bỏ chạy lên trên lầu.

Dì Vương hơi tức giận: “Mợ chủ, chúng ta cũng không làm gì cả, thế mà cô ta còn khóc lóc chạy đi, như thể hai chúng ta ức hiếp cô ta không bằng. Sao cô Lâm lại có tính cách như thế chứ? Trước đây cô ta không như vậy mà?”

Tống Vy tươi cười ăn hoa quả, không tiếp lời.

Trước đây không như vậy vì trước đây không có sự xuất hiện của cô, nên Lâm Giai Nhi không cần đóng giả thành kẻ yếu.

Nhưng bây giờ cô đã xuất hiện, Lâm Giai Nhi không như vậy thì còn ai sẽ bảo vệ, quan tâm cô ta nhiều hơn?