Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 710




“Anh em?” Đường Hạo Tuấn cứ như thể nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, nhếch miệng mỉa mai: “Hóa ra đối với bác cả, anh em chính là có thể hạ thuốc người kia, có thể bắt cóc vợ người kia, có thể âm mưu chiếm đoạt tài sản của người kia. Nếu đúng là như thế thì tôi thật sự lấy làm tiếc, bác cả chỉ có một người anh em là ba tôi thôi.”

Nghe Đường Hạo Tuấn nhắc đến ba mình, con ngươi của Đường Mãnh chợt co rút lại, vội vàng cúi đầu, che giấu nỗi sợ hãi và sự chột dạ trong đáy mắt.

“Nói sao nhỉ... là bác nói sai rồi, trong chuyện này anh cháu làm vậy là không đúng, bác sẽ dạy dỗ lại nó tử tế. Hạo Tuấn, cháu cho anh cháu thêm một cơ hội nữa được không, bác bảo đảm...”

“Không được!” Đường Hạo Tuấn tiếp tục từ chối. “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không tha cho anh ta, nếu đổi lại là vợ bác bị bắt cóc, bác sẽ tha cho người kia sao?”

Anh hỏi ngược lại.

Đường Mãnh nghẹn đến mức nói không thành lời

Đường Hạo Tuấn nhếch miệng lạnh lùng: “Thấy chưa, chính bác cũng không làm được, sao còn đòi hỏi tôi phải làm? Vì chuyện di chúc của ông nội mà Đường Hạo Minh phát rồ phát dại, bác cả, bác biết trong di chúc của ông nội viết gì không?”

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm Đường Mãnh.

Đường Mãnh như trông thấy thứ gì đáng sợ, vội đứng bật dậy, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi chảy dài hai bên bên thái dương, ngay cả giọng nói cũng run run: “Bác… bác không biết.”

“Ồ?” Ánh mắt Đường Hạo Tuấn trở nên u ám: “Bác cả không biết thật ư? Theo như Đường Hạo Minh tiết lộ, bản di chúc ông nội để lại có thể quyết định sự sống còn của cả nhà bác, thế nên Đường Hạo Minh mới sốt sắng muốn lấy đi bản di chúc đến vậy. Để tôi đoán xem nào, trên bản di chúc viết...”

“Trên bản di chúc không viết gì cả, không viết một cái gì hết. Hạo Tuấn, hôm nay bác cả đến đột ngột quá, bác xin lỗi cháu, bác đi trước đây.”

Dứt lời, Đường Mãnh lập tức xoay người, bước thật nhanh ra cửa.

Tốc độ y như thể có thứ gì đó đang đuổi theo phía sau ông ta.

Đường Hạo Tuấn nhìn bóng lưng ông ta, đôi môi mỏng mím chặt lại.



Có thể khiến cho Đường Mãnh hoảng sợ đến mức đó, xem ra Đường Hạo Minh không nói dối, bản di chúc thực sự có thể quyết định sự sống còn của gia đình nhà cả.

Rốt cuộc thì nhà cả đã làm gì mà khiến ông nội phải để lại bản di chúc như vậy?

Đường Hạo Tuấn cuộn tay thành nắm đấm.

Bất kể nhà cả rốt cuộc đã làm ra chuyện gì, anh cũng nhất định phải tìm ra bản di chúc.

Nói tóm lại, bản di chúc tuyệt đối không thể rơi vào tay nhà cả cả.

Bên này, Đường Mãnh hốt hoảng chạy về nhà, bà Đường đi ra, vội vàng đỡ ông ta vào ghế sô pha: “Ông xã, ông làm sao thế?”

“Mau rót cho tôi ly nước.” Đường Mãnh sai bảo.

Bà Đường gật gật đầu, rót nước cho ông ta.

Đường Mãnh tu một hơi hết sạch, lúc này cả người mới giống như sống lại.

Bà Đường hỏi lại lần nữa: “Ông xã, rốt cuộc ông bị làm sao?”

“Tôi vừa từ chỗ Hạo Tuấn về.” Đường Mãnh đặt cốc lên bàn trà, thở hắt ra rồi đáp.

Bà Đường níu cánh tay ông ta, sốt ruột lên tiếng: “Hạo Tuấn đồng ý không đi bắt Hạo Minh nhà mình nữa à?”

Đường Mãnh hừ lạnh: “Đồng ý? Tính cách của nó y chang ba nó, cứ như đá trong nhà xí, vừa cứng vừa thối, đã vậy còn không nể mặt chúng ta. Tôi đã nói hết lời như thế rồi mà nó còn không chịu, thật khiến tôi tức chết mà.”

Bà Đường lập tức khóc rống lên: “Sao nó có thể làm thế, có thế nào thì Hạo Minh cũng là anh họ ruột của nó, nó không thèm đếm xỉa đến tình thân một chút nào hay sao?”