Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 678




“Cô muốn hỏi tại sao tôi lại biết chứ gì?” Đường Hạo Minh thu hồi vẻ mặt dữ tợn của mình, khôi phục nụ cười cà lơ phất phơ như trước kia: “Bởi vì tôi đã đến nước M, nhưng hoàn toàn không tìm thấy di chúc, đến khi chuẩn bị về nước thì phát hiện có người cố ý ngăn cản tôi trở về, cho nên tôi ý thức được tôi đã bị cô, à không, bị các người lừa rồi!”

Nói tới đây, Đường Hạo Minh vắt chéo chân: “Chắc hẳn cô đã nói cho Đường Hạo Tuấn biết chuyện tôi muốn có di chúc từ lâu rồi, không thì sao Đường Hạo Tuấn lại kịp thời sai người chặn đường tôi ở nước ngoài chứ? Nhưng mà cuối cùng các người vẫn thất bại thôi, và tôi cũng đã trở về rồi!”

Nhưng phương thức trở về khiến anh ta cảm thấy sỉ nhục.

Anh ta đường đường là cậu cả của nhà họ Đường, vậy mà lại phải vượt biên mới có thể về nước.

Mối thù này, anh ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.

Tống Vy cụp mắt xuống: “Xin lỗi, tôi cũng không muốn dùng tin giả để lừa anh.”

“Nhưng cô vẫn làm mà, không đúng sao?” Sắc mặt Đường Hạo Minh lại trầm xuống, đứng bật dậy, vươn tay bóp chặt cổ cô, đè cô lên sô pha: “Cô có biết chính vì cô mà tôi suýt chết trên biển hay không?”

Anh ta dùng sức siết chặt tay.

Tống Vy cảm thấy cổ đau đến mức sắp gãy, hô hấp cũng trở nên khó khăn, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹt thở đến đỏ bừng, biểu cảm cũng dần dần trở nên khó coi, giọng nói khàn khàn.

“Tôi không biết, nhưng tôi không còn cách nào khác, Hạo Tuấn hoàn toàn không biết tung tích của di chúc, anh bắt tôi nói cho anh trong vòng hai tháng, nếu không nói cho anh thì anh sẽ đối phó với người bên cạnh tôi, tôi chỉ có thể làm như vậy thôi.”

Đường Hạo Minh nở nụ cười âm u cứ như một kẻ điên, trong mắt tràn đầy vẻ điên cuồng: “Quả nhiên ngay từ đầu tôi không nên trông cậy vào cô. Tôi còn tưởng cô có bản lĩnh lắm chứ, thì ra cũng chỉ đến thế là cùng.”



“Vậy anh muốn sao?” Tống Vy nhìn anh ta, trong mắt hằn đầy tơ máu.

Đường Hạo Minh lại tăng thêm sức lực trên tay. Tống Vy đau đớn kêu ra tiếng, hô hấp càng khó chịu, chỉ có thể há to miệng để dùng miệng hít thở.

“Muốn sao ư?” Khóe miệng Đường Hạo Minh cong lên đầy lạnh lẽo: “Tôi cũng chưa nghĩ ra đâu, bởi vì cô chẳng những không cho tôi biết manh mối của bản di chúc, mà còn làm cho Đường Hạo Tuấn biết chuyện di chúc nữa, lỡ cậu ta tìm được di chúc thì cả nhà tôi đều xong đời. Cho nên để tránh cho kết quả như vậy, tôi chỉ còn cách xử lý cô thôi, ai bảo cô là người mà cậu ta quan tâm chứ.”

“Anh muốn giết tôi ư?” Trong mắt Tống Vy thoáng hiện nét hoảng sợ.

Đường Hạo Minh lắc đầu: “Không, tôi không giết cô, ít nhất lúc này sẽ không. Tôi chỉ dùng cô để đe dọa ép Đường Hạo Tuấn giao bản di chúc cho tôi thôi.”

“Cho nên anh bắt cóc tôi đến đây?”

“Đúng thế.” Một tay còn lại của Đường Hạo Minh vuốt mái tóc Tống Vy: “Tôi sẽ nhốt cô ở đây, kêu Đường Hạo Tuấn đi tìm di chúc. Khi nào cậu ta tìm được thì khi đó tôi sẽ trả cô lại cho cậu ta.”

“Vậy anh có nghĩ tới một khi trả tôi cho anh ấy, anh ấy sẽ dốc hết sức trả thù anh không?” Tống Vy trừng mắt nhìn anh ta.

Đường Hạo Minh cười thoải mái, nhưng đáy mắt lại không có một chút ý cười: “Cô cho rằng tôi không nghĩ tới chuyện này à? Nhưng hết cách mất rồi, trước khi trả cô lại cho cậu ta, tôi sẽ giữ lại thóp của cô để có thứ mà đe dọa sau này, vậy thì cậu ta sẽ kiêng kỵ không dám đối phó với tôi nữa.”

“Anh…” Tống Vy cắn chặt môi, giọng nói run rẩy: “Anh muốn làm gì tôi?”