Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 661






“Cám ơn.” Tống Vy mỉm cười nói cảm ơn, sau đó cũng hỏi: “Kiều Phàm, sao anh lại ở đây?”

“Là thế này, tôi nhận một ca phẫu thuật cho một quý tộc của nước này, anh ta dẫn tôi tới tham gia bữa tiệc tối nay, không ngờ trùng hợp như vậy, Vy Vy và mọi người cũng tới.” Kiều Phàm dịu dàng cười nói.

Tống Vy kinh ngạc mở to miệng: “Nhận ca phẫu thuật? Kiều Phàm, nói vậy là anh đã kết thúc việc chữa trị rồi hả?”

“Này, chữa trị cái gì? Bác sĩ Kiều vốn dĩ không có bệnh, đó không phải là bệnh!” Annie tỏ ra không vui với câu này của cô, nghiêm mặt muốn phản bác lại.

Đường Hạo Tuấn híp mắt nhìn Annie: “Đối với một người có bệnh tâm lý, nếu đây không phải là bệnh, vậy cô nói cho tôi biết cái gì mới là bệnh hả?”

“Tôi...” Annie sợ anh, không chỉ sợ vì thân phận mà còn bởi khí thế.

Bị anh nói như vậy, Annie không dám tiếp lời.

“Được rồi, Annie. Tổng giám đốc Đường nói không sai, quả thực tôi bị bệnh mà.” Kiều Phàm kéo Annie trở lại bên cạnh mình.

Tống Vy cũng như vậy, ôm lấy cánh tay của Đường Hạo Tuấn ra hiệu cho anh đừng nói nữa

Có điều cô rất vui vì anh sẽ đứng ra lên tiếng giúp ngay khi cô bị người khác chỉ trích.

Đến khi tất cả đều đã yên tĩnh trở lại, Kiều Phàm mới lại mở miệng một lần nữa: “Tôi đã kết thúc việc chữa trị vào nửa tháng trước rồi, cho nên bây giờ có thể làm việc lại.”

“Thì ra là như vậy.” Tống Vy gật đầu, tỏ ý đã biết: “Nếu kết thúc sớm như vậy, tại sao anh không trở về thành phố Giang?”

“Bởi vì ca phẫu thuật này. Đợi khi ca phẫu thuật này kết thúc, tôi sẽ trở về.” Kiều Phàm trả lời.

Đường Hạo Tuấn mím đôi môi mỏng.

Thấy thế, Kiều Phàm cười híp mắt nói: “Tổng giám đốc Đường có vẻ không hoan nghênh tôi trở về nhỉ?”

Đường Hạo Tuấn thẳng thắn thừa nhận: “Phải.”

“Tại sao thế?” Kiều Phàm vẫn giữ nguyên nụ cười liếc nhìn Tống Vy: “Là cảm thấy tôi vẫn còn có ý với Vy Vy sao?”

Gương mặt tuấn tú của Đường Hạo Tuấn sa sầm lại, quanh người toát ra hơi lạnh: “Cho dù có thì anh cũng chẳng làm được gì đâu, cô ấy là vợ của tôi.”

Nói xong, anh ôm eo Tống Vy.

Tống Vy cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn tựa vào trong ngực anh.

Cho dù giờ phút này cô không phải là vợ anh thì cô cũng không thể làm anh mất mặt được.

Kiều Phàm nhún vai: “Dĩ nhiên tôi biết Vy Vy là vợ của anh, tôi không hề phủ nhận, tổng giám đốc Đường cần gì phải có địch ý với tôi như vậy. Tôi đã đỡ hơn rồi, sẽ không giống như trước nữa đâu. Anh cứ yên tâm đi! Tôi đã buông bỏ tình cảm đối với Vy Vy rồi.”

“Anh cảm thấy tôi sẽ tin sao?” Đường Hạo Tuấn cười khẩy một tiếng.

Chuyện tình cảm này nói buông bỏ là có thể buông xuống một cách đơn giản như vậy sao?

Kiều Phàm xòe tay: “Tổng giám đốc Đường không tin tôi thì tôi cũng hết cách rồi. Được rồi, tổng giám đốc Đường, không còn sớm nữa, tôi cần phải đi gặp người thuê mình rồi. Xin phép đi trước đây.”

Nói xong, anh ta nhìn về phía Tống Vy, rõ ràng nụ cười đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Vy Vy, anh đi trước. Gặp lại ở thành phố Giang sau.”

“Ừ.” Tống Vy gật đầu.

Kiều Phàm dẫn Annie đi.

Nụ cười trên khuôn mặt Tống Vy từ từ tan biến, cô trầm ngâm nói: “Không biết có phải là em suy nghĩ nhiều hay không, em cảm thấy hình như Kiều Phàm đã thay đổi không ít thì phải?”