Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 632




Lâm Giai Nhi mỉm cười: “Mắt tôi bị mù rồi.”

“Mù?” Tống Vy kinh ngạc há to miệng.

Mặc dù trong lòng đã đoán được nhưng khi nghe vậy cô vẫn vô cùng ngạc nhiên.

Đường Hạo Tuấn mở miệng nói: “Đôi mắt của Giai Nhi đã bị mù gián đoạn từ lâu rồi. Một tiếng trước anh nhận điện thoại của cô ấy, nghe cô ấy bảo bị mù trở lại nên anh vội vàng quay lại đưa cô ấy đến bệnh viện.”

Hóa ra là vậy.

Tống Vy hơi giật mình, sau đó cũng cảm thấy bình thường hơn trước hành động dìu Lâm Giai Nhi của anh.

Cô thực sự không thích bọn họ thân mật như vậy, nhưng Lâm Giai Nhi là người bị bệnh, cho nên cô sẽ không ghen tị vì chuyện đó.

“Nếu thế thì anh nên đưa cô Lâm đi bệnh viện đi.” Tống Vy nói rồi kéo hai đứa nhỏ sang một bên tránh đường cho họ.

Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng rồi nói: “Buổi tối mấy mẹ con ăn cơm trước đi, đừng đợi anh, nếu anh về muộn thì cứ đi ngủ trước đi.”

“Được.” Tống Vy cất tiếng, tỏ ý đã biết.

Đường Hạo Tuấn đỡ Lâm Giai Nhi đi, Tống Vy nhìn xe anh đi khuất rồi mới đưa hai đứa bé trở về biệt thự.

Đêm đó, Đường Hạo Tuấn không về, chỉ gọi điện thoại nói Lâm Giai Nhi đang chuẩn bị phẫu thuật giác mạc, anh sẽ ở lại trong bệnh viện với cô ta.

Tuy Tống Vy không vui nhưng vẫn đồng ý để anh ở lại bệnh viện.

Sáng hôm sau, khi Tống Vy chuẩn bị đưa hai con ra ngoài thì dì Vương cầm theo một bình giữ ấm và một chiếc túi tới nói với cô: “Mợ chủ, làm phiền cô mang cái này đến cho cậu chủ.”

Tống Vy cầm lấy cái bình giữ nhiệt và cái túi, nhìn thấy trong túi có quần áo của Đường Hạo Tuấn thì ừ một tiếng, nói: “Được rồi, tôi sẽ mang đến đó. Thôi, chúng tôi đi đây.”

Dứt lời, cô dẫn hai đứa bé ra cửa.

Sau khi đưa hai đứa trẻ đến nhà trẻ, Tống Vy lái xe đến bệnh viện, sau khi hỏi được phòng bệnh của Lâm Giai Nhi ở quầy lễ tân cô liền tìm đến.

Đi đến bên ngoài cửa phòng bệnh, cánh cửa đang mở, Tống Vy sắp gõ cửa thì sắc mặt chợt cứng đờ.

Trong phòng bệnh, Lâm Giai Nhi đang ngồi trên giường, hai mắt bị quấn băng, đang ôm chặt Đường Hạo Tuấn, nhưng anh không đẩy cô ta ra mà còn nhẹ nhàng vỗ lưng nói gì đó với cô ta.

Nhìn thấy cảnh này, đôi môi đỏ của Tống Vy lại mím lại, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.

Nếu ngày hôm qua cô có thể chấp nhận việc anh dìu cô ta thì bây giờ cô không thể chấp nhận được cái ôm của anh.

Cô không đủ rộng lượng để tặng vòng tay của chồng mình cho người phụ nữ khác.

Vì vậy Tống Vy trầm mặt, giơ tay gõ lên cửa hai lần, nhắc nhở hai người trong phòng bệnh.

Đường Hạo Tuấn cau mày quay đầu nhìn lại, thấy Tống Vy ở cửa, trong ánh mắt thâm thúy của anh chợt xẹt qua vẻ bất ngờ, sau đó lại nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, anh thả Lâm Giai Nhi ra, đứng dậy đi về phía cô: “Sao em lại tới đây?”

“Ai vậy? Hạo Tuấn?” Lâm Giai Nhi không nhìn thấy, hai tay cô ta chống trên chăn hỏi.

Tống Vy liếc cô ta rồi hờ hững đáp lời: “Là tôi.”

“Là cô Tống à.” Lâm Giai Nhi nghe ra là giọng của Tống Vy.

Tống Vy mặc kệ cô ta, nhét vào tay Đường Hạo Tuấn cái bình giữ nhiệt và túi đựng quần áo, rồi lập tức xoay người rời đi.