Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 614




Cúp điện thoại xong, Tống Vy xoa thái dương, cảm thấy hơi mệt.

Tống Hải Dương rót cho cô một ly sữa: “Mẹ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Mẹ có cần con giúp không?”

“Không cần đâu con.” Thấy con trai quan tâm đến mình, trong lòng Tống Vy chợt ấm hơn hẳn, cô cầm ly sữa trong tay: “Chuyện gần như đã giải quyết xong rồi.”

“Vâng.” Tống Hải Dương thất vọng cúi đầu.

Tống Vy xoa mái tóc cậu: “Đừng lo lắng, con trai của mẹ rất thông minh, sau này sẽ có lúc con giúp được mẹ thôi mà, không cần phải gấp gáp quá đâu.”

Nghe vậy, tâm trạng Tống Hải Dương lập tức tốt lên, cậu khẽ gật đầu: “Vâng, con hiểu rồi ạ.”

Tống Dĩnh Nhi cũng không cam chịu bị tụt lại phía sau, giơ bàn tay nhỏ bé lên: “Mẹ ơi, con cũng muốn giúp mẹ.”

“Được.” Tống Vy vuốt cái mũi nhỏ của cô bé, vui vẻ cười nói.

Lúc này, Đường Hạo Tuấn đã trở lại.

Tống Vy quay lại nhìn anh: “Cô Lâm không sao chứ?”

“Không sao.” Đường Hạo Tuấn kéo ghế ngồi xuống: “Uống thuốc xong đã đi ngủ rồi.”

“Thật sao?” Trong mắt Tống Vy khẽ lướt qua vẻ châm chọc, không nói gì.

Cô không vạch trần chuyện Lâm Giai Nhi giả vờ ngất xỉu là do còn nể mặt ông Cố.

Tuy nhiên hai đứa trẻ lại không kiêng nể nhiều chuyện đến vậy, cho rằng Lâm Giai Nhi giả cờ hôn mê, muốn vạch trần bộ mặt giả dối của cô ta.

Tống Vy không kịp ngăn cản nên chỉ có thể nhìn Đường Hạo Tuấn.

Nhưng trên mặt Đường Hạo Tuấn không có nhiều vẻ kinh ngạc lắm, thậm chí còn không hề có biểu cảm gì.

Chuyện này khiến cho Tống Vy không khỏi cả gan suy đoán: “Ông xã, anh biết cô Lâm đang diễn kịch phải không?”

Đường Hạo Tuấn nhấp một ngụm cà phê đã nguội: “Đúng vậy.”

“Vậy anh...”

“Nếu anh vạch trần cô ấy ngay trước mặt thì sẽ khiến cô ấy xấu hổ. Không ai biết cô ấy sẽ làm gì cho nên anh cứ coi như không biết thôi.” Đường Hạo Tuấn mở miệng nói hết sức thản nhiên.

Tống Vy gật đầu: “Anh nói cũng đúng.”

“Anh cũng biết cô ấy giả vờ bất tỉnh để tránh sự tra hỏi của anh.”

Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy: “Xin lỗi, anh không có ý bênh vực cô ấy đâu. Anh đột nhiên phát hiện ra là mình thực sự không hiểu một Giai Nhi như thế. Sau khi tiệc chúc mừng cô ấy bình phục kết thúc, anh sẽ để ông Cố đến đón cô ấy sớm thôi.”

“Tiệc hồi phục sao?” Tống Vy hơi sửng sốt: “Là cái gì thế?

“Là do Mạnh Ngọc khởi xướng. Giai Nhi làm người thực vật gần mười năm, bây giờ cô ấy đã gần như bình phục rồi. Cho nên muốn tổ chức một bữa tiệc cho cô ấy, cho cô ấy một bàn đạp để quay lại trong giới.” Đường Hạo Tuấn vuốt sống mũi giải thích.

Tống Vy đột nhiên nói: “Thì ra là như vậy à. Tổ chức khi nào thế?”

“Đầu tháng sau.”

“Vậy là gần ngày sinh nhật của anh rồi.” Tống Vy nói.

Đường Hạo Tuấn cười khẽ: “Anh cũng không định tổ chức sinh nhật đâu, nhà chúng ta tổ chức với nhau thôi. Đừng quên chuẩn bị cho anh một quà bất ngờ đấy.”

Nghe thấy hai chữ “bất ngờ”, Tống Vy vô thức nhìn sang hai đứa bé: “Em không quên đâu, em chỉ hy vọng đến lúc đó anh sẽ không quá kinh ngạc.”

“Ồ?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày.

Tống Vy nhìn đồng hồ rồi đổi chủ đề: “Thôi, muộn rồi. Đến giờ đưa hai đứa đi nhà trẻ đã rồi đấy, nếu không thì muộn mất.”

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Đi thôi.”

Cả nhà bốn người cùng bước ra khỏi biệt thự.

Một tiếng rưỡi sau, Tống Vy đến công ty.

Giang Hạ đang chờ cô, thấy cô bước vào liền cầm tờ thống kê bước lên trước: “Vy Vy, đã tính ra khoản tiền hai người kia tham ô rồi.”

“Bao nhiêu?” Tống Vy bỏ chiếc túi xách trên vai xuống, treo lên giá.

Giang Hạ đi theo cô, lật tập tài liệu trong tay: “Tổng cộng là chín tỷ.”