Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 607




Tống Vy hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, lấy điện thoại ra.

Nhìn thông báo người gọi tới là Đường Hạo Tuấn, cô gắng lộ ra một nụ cười gượng gạo: “Hạo Tuấn.”

“Anh thấy bài đăng trên page của công ty em rồi. Chuyện rất nghiêm trọng sao?” Trong điện thoại truyền tới tiếng nói trầm ấm đầy quan tâm của Đường Hạo Tuấn

Tống Vy được an ủi rất nhiều, cô đỡ trán cười khổ, đáp: “Đúng vậy, em còn tưởng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chúng em điều tra sâu thêm mới phát hiện đây thật ra là một âm mưu.”

Sau đó, cô nói ra suy đoán về trưởng kho và tổ trưởng, cùng với việc họ có người chống lưng.

Đường Hạo Tuấn nghe xong, nhíu mày lại, rõ ràng cũng ý thức được chuyện không đơn giản: “Cần anh giúp gì không?”

“Không cần đâu.” Tống Vy lắc đầu từ chối: “Em muốn tự giải quyết chuyện này, em phải xem xem, vì sao những người này lại làm như vậy.”

Nhận thấy sự mạnh mẽ và kiên định trong giọng nói của cô, Đường Hạo Tuấn cũng không cưỡng ép, đôi môi mỏng mấp máy: “Được, nếu gặp phải khó khăn gì thì nhất định phải nói với anh, đừng cố gắng gượng.”

Tống Vy cảm thấy lòng mình ấm áp: “Vâng, em biết rồi.”

“Khi nào thì về?” Đường Hạo Tuấn thay đổi chủ để.

Tống Vy nhìn đồng hồ đeo tay, khẽ than thở: “Sợ là vẫn sớm, lát nữa còn phải làm biên bản nữa.”

“Được, nếu muộn quá thì anh lái xe tới đón em.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy mỉm cười gật đầu: “Vâng.”

Đường Hạo Tuấn chuẩn bị ngắt máy.

Đột nhiên Tống Vy nhớ tới gì đó, vội vàng gọi anh lại: “Ông xã, anh đợi một chút.”

“Sao thế?” Giọng Đường Hạo Tuấn càng thêm dịu dàng, rõ ràng tiếng ông xã này đã lấy lòng anh thành công.

Tống Vy khẽ cắn môi: “Hai đứa trẻ vẫn ở nhà chứ?”

“Chúng rất ổn.” Tuy Đường Hạo Tuấn không hiểu vì sao cô lại hỏi chuyện này nhưng anh vẫn thành thật trả lời cô: “Hải Dương đang học, Dĩnh Nhi vừa ngủ rồi.”

“Thế thì tốt.” Tống Vy thở phào một hơi.

Xem ra, Lâm Giai Nhi không tìm hai đứa trẻ.

Tuy ở nhà đã có Đường Hạo Tuấn nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng Lâm Giai Nhi làm gì bất lợi với hai đứa trẻ.

“Không sao, cúp máy đi!” Tống Vy lại nói.

Cuộc trò chuyện kết thúc, đúng lúc cô đặt điện thoại xuống thì Giang Hạ đi tới: “Vy Vy, trưởng phòng kinh doanh vừa gọi điện cho tớ, nói là đã thu hồi được hai phần ba số quần áo rồi.”

“Hai phần ba?” Tống Vy nhíu mày.

Giang Hạ “ừ” một tiếng, một phần ba còn lại, có người đã mang đi nơi khác, có người thẳng tay vứt đi. Số khách hàng mang đi nơi khác kia nói là không gửi quần áo cho chúng ta nữa, bảo chúng ta trực tiếp chuyển khoản tới là được.”

“Thế cũng được, vậy thì chuyển qua đi, gửi quà xin lỗi nữa.” Tống Vy day trán nói.

“Tớ cũng nghĩ như vậy, lát nữa tớ sẽ thông báo cho phòng tài vụ sắp xếp.” Giang Hạ lấy điện thoại di động ra.

Không lâu sau, người của đồn cảnh sát tới để lập biên bản.

Sau khi lập biên bản xong, trời cũng đã tối mịt.

Từ trưa tới giờ Tống Vy vẫn chưa ăn cơm, bụng cô đói cồn cào, người cũng không còn nhiều sức lực.

Khi hai người chuẩn bị lái xe rời khỏi xưởng về nhà mình thì một chiếc xe Maybach màu đen đi từ xa tới, sau một pha quay xe tao nhã đã dừng trước cửa công xưởng.

Tống Vy vừa nhìn đã nhận ra là chiếc xe Đường Hạo Tuấn mới mua cách đây không lâu.

Giang Hạ cũng nhận ra, vì mấy ngày nay Đường Hạo Tuấn thường lái chiếc xe này đưa Tống Vy tới công ty.

Giang Hạ dùng khuỷu tay huých cô bạn thân ngồi ở ghế phó lái, nói với vẻ ái muội: “Ông xã cậu tới rồi kìa.”

Tống Vy khẽ cười: “Tớ biết rồi.”

“Vậy cậu còn không mau xuống đi.”

Tống Vy liếc cô ấy một cái, mở cửa xuống xe.

Thấy cô, Đường Hạo Tuấn cũng mở cửa chiếc xe Maybach ra, đi về phía cô: “Anh tới đón em.”

“Em biết.” Tống Vy gật đầu.

Cô nhớ anh nói trong điện thoại, nếu về muộn thì anh sẽ tới đón cô.

Không ngờ anh thật sự tới.