Tống Vy không nói gì, đôi lông mày xinh xắn cau chặt lại, trong lòng đột nhiên thấy bất an không thể giải thích được.
Người kia có vẻ rất hận cô, có lẽ sau này cô ta sẽ làm gì đó với cô không biết chừng.
Chỉ không biết đó có phải là người đốt nhà kho của họ, có phải người bắt cóc cô, mang theo Hải Dương và gây ra tai nạn xe hơi của Hải Dương và Kiều Phàm hay không.
“Được rồi, Vy Vy, đừng đứng ngây ra nữa, đi thôi.” Giang Hạ huých bả vai vào người Tống Vy.
Tống Vy hoàn hồn trở lại, “ừ” một tiếng rồi bước vào thang máy.
Một giờ sau, cả hai đã đến nhà máy.
Xưởng trưởng đã gọi tất cả các nhân viên lại, đứng trên khoảng sân bên ngoài nhà máy.
Tống Vy đứng trước đám đông, vẻ mặt lạnh lùng, Giang Hạ đứng bên cạnh, vẻ mặt cũng tương tự cô.
“Tất cả mọi người đã có mặt ở đây đủ chưa?” Tống Vy lạnh giọng hỏi xưởng trưởng.
Xưởng trưởng đã biết trước chuyện xảy ra do Giang Hạ gọi điện tới, lúc này gật đầu mà mồ hôi đầm đìa: “Không... Còn có hai người khác vắng mặt.”
“Ai?” Tống Vy híp mắt.
Xưởng trưởng không giấu giếm: “Là trưởng kho quản lý kho vải và tổ trưởng phụ trách dây chuyền số một.”
“Bọn họ đâu rồi?” Khuôn mặt nhỏ của Tống Vy rất bình tĩnh, nghiêm nghị hỏi.
Xưởng trưởng cúi đầu: “Hai giờ trước bọn họ mới xin nghỉ phép, nói là trong nhà xảy ra chuyện nên xin tôi cho nghỉ, tôi đã đồng ý rồi…”
Tống Vy nhắm chặt mắt lại, cố kìm nén cơn tức giận của mình.
Được rồi, xem ra chính hai người này là thủ phạm, một quản lý kho vải hoàn toàn có cơ hội đưa những loại vải kém chất lượng vào kho, một tổ trưởng phụ trách một dây chuyền sản xuất cũng hoàn toàn có thể để cho công nhân trên dây chuyền này sản xuất ra lô quần áo với chất liệu vải kém hơn.
Giỏi, giỏi lắm!
“Vy Vy, hai giờ trước là lúc tớ vừa nhận được cuộc gọi khiếu nại của khách hàng. Xem ra, lúc đó hai người này biết chuyện bị bại lộ nên đã xin nghỉ phép rồi chạy trốn.” Giang Hạ cũng đã đoán ra được điều này, tức giận đến mức cả người phát run.
Tống Vy nắm chặt tay: “Báo cảnh sát đi, chuyện này không thể cho qua được.”
“Cậu nói đúng.” Giang Hạ gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.
Tống Vy lại nhìn về phía xưởng trưởng: “Còn anh, đi gọi tất cả các công nhân của dây chuyền sản xuất số một đến văn phòng của anh, tôi sẽ tra hỏi từng người một.”
“Vâng.” Xưởng trưởng đáp lời.
Tống Vy bước đến văn phòng anh ta.
Ngay khi cô bước vào, các nhân viên kia cũng đã đến nơi.
Có điều, dù quá trình tra hỏi diễn ra suôn sẻ nhưng không thu hoạch được gì nhiều.
Số công nhân này cho biết, đúng là những bộ quần áo có chất liệu vải kém chất lượng được sản xuất trên dây chuyền của họ, nhưng họ không biết gì cả, họ chỉ làm theo mệnh lệnh của tổ trưởng thôi.
Họ cũng bị tội trưởng gạt. Tổ trưởng nói việc họ sử dụng vải kém chất lượng để may quần áo là do yêu cầu từ bên trên.