Nhưng thực ra, cô ta không biết, Tống Vy đã phát hiện ra từ lâu, cô chỉ không vạch trần mà thôi.
“Hạo Tuấn, anh buông em ra, em phải trả lời điện thoại.” Tống Vy nhẹ nhàng đẩy người đàn ông ra.
Anh nghe lời buông cô ra.
Tống Vy lấy điện thoại trong túi ra, nhìn thoáng qua tên người gọi, để vào bên tai trả lời: “Alo, Giang Hạ à?”
“Vy Vy, cậu có rảnh không?” Giang Hạ hỏi.
Tống Vy gật đầu: “Tớ rảnh, có chuyện gì sao?”
“Vậy thì cậu đến Trung tâm thương mại Thiên Vũ đi. Có vấn đề với trang phục của chúng ta trong một cửa hàng.” Giọng nói sốt sắng, rối bời của Giang Hạ vang lên qua điện thoại.
Tống Vy cau mày: “Xảy ra vấn đề gì?”
Thấy vẻ mặt cô bỗng dưng trở nên nghiêm túc, Đường Hạo Tuấn cũng yên lặng lắng nghe.
“Vấn đề về chất lượng. Có một vài khách hàng đặt mua quần áo trong cửa hàng, khi họ nhận được thì thấy chất lượng kém nên đã gọi cho công ty để khiếu nại. Tớ vốn tưởng là có người muốn gây sự, nhưng không ngờ sau khi đến thì mới phát hiện chất lượng đúng là không tốt thật. Chất liệu vải và hoa văn của những bộ quần áo đó hoàn toàn không làm theo yêu cầu của cậu.” Giang Hạ trả lời.
Tống Vy nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức phồng lên vì tức giận: “Nhất định trong chuyện này có vấn đề. Tớ biết rồi. Tớ tới ngay đây.”
Vừa dứt lời cô liền cúp điện thoại.
Đường Hạo Tuấn hỏi cô: “Sao vậy?”
Tống Vy cũng không giấu anh, cô kể lại bằng hai ba câu cho anh nghe.
“Anh đưa em đến đó.” Đường Hạo Tuấn quay người đi lấy chìa khóa xe.
Tống Vy nắm lấy cánh tay anh, nói: “Không được, anh ở nhà đi, em sẽ về sớm thôi.”
Nói xong, cô nhón chân lên hôn vào mặt anh rồi đi về phía cửa trước.
Cô không để anh đưa đi, vì Lâm Giai Nhi còn đang ở trong biệt thự.
Nếu hai người đều ra ngoài, cô lo lắng Lâm Giai Nhi sẽ làm điều gì đó bất lợi với hai đứa bé. Nếu anh ở nhà thì Lâm Giai Nhi sẽ không dám làm gì cả.
Còn liệu hai người họ có thể xảy ra chuyện gì không thì Tống Vy rất tin tưởng Đường Hạo Tuấn.
Cô lái xe đi thẳng đến trung tâm thương mại.
Giang Hạ đang đứng ở cửa, nhìn thấy Tống Vy đi tới, cô ấy vội vàng kéo cô vào trong cửa hàng, chỉ vào mấy bộ quần áo: “Vy Vy, cậu nhìn đi.”
Tống Vy kiểm tra các mẫu quần áo, quả nhiên đúng như những gì Giang Hạ đã nói, chất liệu vải và hoa văn trên quần áo không giống như những gì cô đã yêu cầu khi thiết kế.
Kiểu dáng thiết kế của những bộ quần áo này rất mới lạ, nhưng vì vải may kém chất lượng và hoa văn kệch thô nên đẳng cấp của bộ đồ lập tức bị hạ xuống mấy bậc, không khác gì quần áo ngoài chợ.
Phải biết là từ khi công ty thành lập tới nay, họ đã đi theo con đường hàng hiệu giá mềm, nhờ đó mới có được cửa hàng vật lý của riêng mình ở các trung tâm thương mại lớn.
Nhưng hàng hiệu lại trở thành hàng bán vỉa hè thì làm sao Tống Vy có thể không tức giận?
“Ngoại trừ cửa hàng vật lý này ra, những cửa hàng vật lý khác của chúng ta thì sao, có tình trạng như thế này không?” Tống Vy ném quần áo xuống đất, giọng nói đè nén cơn tức giận hỏi.