Nhưng Tống Dĩnh Nhi không hiểu được những đạo lý vòng vèo trong đó, cô bé cắn môi: “Sao chúng ta lại không có tư cách, không phải mẹ là vợ của ba sao, con và anh trai đều là con của ba, chúng ta đều là những người thân thiết nhất của ba, chúng ta không có tư cách thì còn ai có tư cách ạ?”
Tống Vy cúi đầu nhìn xuống không nói gì.
Tống Hải Dương đung đưa cái chân nhỏ của mình: “Dĩnh Nhi, chuyện này không giống nhau. Mẹ đúng là vợ của ba, nhưng chúng ta không phải là con ruột của ba, nên chúng ta không có tư cách yêu cầu ba làm gì, em hiểu không?”
“Không phải là con ruột của ba…” Như phải chịu một đả kích lớn, khuôn mặt xinh đẹp của Tống Dĩnh Nhi lập tức trở nên âm trầm: “Em biết rồi. Em sẽ không nói không cho cô Lâm vào đây ở nữa.”
“Không sao, anh cũng không thích cô Lâm đó.” Tống Hải Dương ôm em gái vào lòng: “Đợi đến khi cô Lâm dọn vào ở, chúng ta không quan tâm đến cô ta nữa là được.”
“Vâng.” Tống Dĩnh Nhi gật đầu thật mạnh.
Nhìn hai đứa nói chuyện qua lại với nhau như vậy, trong lòng Tống Vy cảm thấy rất khó chịu.
Cô không khỏi suy nghĩ việc mình cứ che giấu thân phận của hai đứa nhỏ như vậy có thật sự đúng không?
Hay là cô cứ nói ra trước? Như vậy Dĩnh Nhi và Hải Dương sẽ không vì chuyện mình không phải con ruột của Đường Hạo Tuấn mà cảm thấy tự ti.
Trong lúc cô còn đang phân vân thì ngoài phòng khách đã vang lên những âm thanh ồn ào.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Tống Hải Dương thắc mắc.
Tống Vy lắc đầu: “Mẹ cũng không biết, hai con cứ ăn trước đi, mẹ đi xem thử.”
Nói xong, cô đứng dậy đi ra phòng khách.
Đi tới phòng khách, Tống Vy nhìn thấy mấy người đang bê từng chiếc vali vào, dì Vương đứng bên cạnh chỉ đạo những người đó chuyển hành lý lên lầu.
“Dì Vương.” Tống Vy gọi một tiếng.
Dì Vương dừng việc chỉ huy của mình lại, xoay người nhìn sang: “Mợ chủ…”
“Chuyện này…” Tống Vy nhìn hành lý trên tay những người họ.
Dì Vương thở dài: “Còn không phải của cô Lâm Giai Nhi kia sao? Đây là hành lý của cô ta. Cô ta muốn chuyển vào đây ở nên bây giờ cho người chuyển hành lý vào trước.”
“Hóa ra là như vậy.” Tống Vy bóp lòng bàn tay.
Tuần sau Lâm Giai Nhi mới ra viện mà bây giờ cô ta đã chuyển hành lý vào rồi.
Vội vàng đến mức không chờ được đến vậy sao.
Tống Vy không có tâm trạng xem nữa, cô quay lại phòng ăn.
Tống Hải Dương nhìn mẹ: “Mẹ, bên ngoài làm sao vậy ạ?”
Tống Vy không giấu cậu bé, nói hết mọi chuyện ra.
Tống Hải Dương nghe xong cũng không nói gì, chỉ có Tống Dĩnh Nhi khó chịu hừ một tiếng.
Bữa tối kết thúc trong không khí nặng nề như vậy.
Tống Hải Dương về phòng sách của mình ôn bài, còn Tống Vy thì dẫn Tống Dĩnh Nhi sang phòng mình chơi.
Chơi tới gần mười giờ, Tống Vy dỗ cho hai đứa bé đi ngủ rồi mới đi tắm.
Sau khi tắm xong, Tống Vy cầm máy sấy đứng trước gương sấy tóc, cánh cửa phòng tắm phía sau đột nhiên mở ra, một bóng người cao lớn nhẹ nhàng bước vào.
Đến khi anh tới bên cạnh cô, Tống Vy nhìn vào gương thấy thì mới phát hiện ra.
“Anh về…”
Cô còn chưa nói xong thì đã bị người đàn ông từ phía sau ôm lấy.
Hai tay của người đàn ông ôm quanh eo cô, anh vùi đầu vào vai và hõm cổ cô, hít một hơi thật sâu, giọng nói khàn khàn: “Thơm quá…”
Tống Vy dở khóc dở cười, lườm anh một cái: “Đây không phải là mùi sữa tắm sao?”
“Anh biết, nhưng mùi trên người em còn thơm hơn mùi ở trong chai.” Bàn tay Đường Hạo Tuấn để trên eo cô càng siết chặt hơn, để người cô càng áp chặt vào người anh hơn.
Tống Vy tắt máy sấy: “Anh về lúc nào vậy?”
“Lúc em đang tắm.” Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu lên trả lời.
Tống Vy nhìn anh qua gương: “Anh ăn cơm chưa?”
“Ừ, anh ăn ở tập đoàn rồi.” Đường Hạo Tuấn hôn một cái lên mặt cô.